Lúc Văn Thính Ngữ tỉnh dậy chợt cảm thấy hơi lạnh, Thẩm Lạc Bạch đã đi đâu đó.
Trên bàn là bữa sáng đã chuẩn bị sẵn cho cô, có cả cốc sữa tươi hương vị cô yêu thích. Cô không cảm thấy đói nhưng cổ họng rất khô, vậy nên đã uống một cốc nước để làm ẩm cổ họng, bấy giờ mới thấy dễ chịu hơn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô ngồi vào bàn, từ tốn ăn sáng.
Thẩm Lạc Bạch dường như đã xác định chính xác thời gian cô thức dậy, một tiếng chuông riêng biệt phá vỡ sự im lặng trong phòng.
“Dậy rồi à?”
“Anh theo dõi em à?” Nếu không… sao có thể chính xác như vậy?
Có tiếng cười nhẹ vang ra từ điện thoại, rất khẽ rất khẽ, nếu không phải xung quanh yên ắng có lẽ nó đã bị bỏ qua.
Nhưng Văn Thính Ngữ vừa hay nghe được, Thẩm Lạc Bạch nói: “Giọng em hơi khàn đấy.”
Văn Thính Ngữ run tay, đặt điện thoại ra xa một chút.
Nhưng cô vẫn có thể nghe thấy câu xin lỗi sau đó: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý.”
“Em cảm giác hôm nay anh khác lắm.” Thẩm Lạc Bạch trước đây sẽ không nói những lời màu mè như vậy với cô. Lời nói của cậu luôn rất súc tích, chẳng bao giờ chủ động bắt chuyện.
Nhưng cô cũng biết Thẩm Lạc Bạch ở trên giường sẽ không kiềm chế được, như thể muốn xé nát cô ra.
Cô đã đích thân trải nghiệm.
“Uống thêm nước nóng đi.”
“Anh có biết câu này rất giống lời của mấy tên đểu cáng hay nói không?”
“Anh là bác sĩ.”
Lời được nói ra từ miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-cung-chieu/620075/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.