Edit: Chang
Beta: Cải Trắng
Ngu Tâm Nghiên kéo dây quai ngọc trai, nhéo cái tai mềm mại của con gấu.
Ngu Trĩ Nhất thấy vậy thì lùi lại, ôm chiếc túi vào lòng bảo vệ: “Nghiên Nghiên, đây không phải gấu đồ chơi, không chơi được.”
“Em thích con gấu này!” Ngu Tâm Nghiên kéo dây đeo ngọc trai lần nữa, không chịu buông tay, lại còn hùng hồn nói: “Chị lớn hơn em, chị phải nhường em.”
Tâm Nghiên thường xuyên nghe người khác nói: Phải nhường nhịn em bé.
Cô bé là người bé nhất nhà, lại được bố mẹ cưng chiều, bà ngoại che chở, dĩ nhiên sẽ cảm thấy yêu cầu của mình phải được người khác thỏa mãn.
Tiếc rằng lần này Ngu Trĩ Nhất không hề nhường nhịn.
“Đây là túi của chị.” Cô cố gắng tách ngón tay của Tâm Nghiên ra khỏi dây đeo túi.
Thế nhưng Ngu Tâm Nghiên cố chấp giữ chặt lấy: “Chị cho em chơi một lúc thôi!”
Nếu như là đồ khác thì cô có thể hào phóng đưa cho Ngu Tâm Nghiên chơi, nhưng cái váy và chiếc túi này đối với cô mà nói lại có ý nghĩa đặc biệt.
Giờ phút này cô không muốn nhượng bộ một chút nào!
Hai chị em tranh giành nhau, người mợ đẩy cửa đi sang, thấy hai đứa đang giành nhau một con gấu thì buột miệng nói: “Nghiên Nghiên thích thì để con bé chơi một lúc đi, cháu là chị đừng giành đồ với em.”
“Nhưng đồ này là của cháu!” Đây là quà Thời Dịch tặng cô, vốn không hề là tranh giành!
Người mợ làm sao có thể chấp nhận việc bị trẻ con bật lại, sắc mặt lập tức tối sầm:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-cung-chieu/620024/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.