Tiết trời chớm tháng Mười hanh khô, cô bé ngồi trước cửa sổ làm bài tập mà tâm hồn bay tận đẩu tận đâu.
Cô không ngốc, thứ đồ lộ liễu như này chắc chắn là thư tình!
Cô bé nhẹ nhàng lật cuốn sách giáo khoa hơi phồng ra, bên trong kẹp bức thư màu hồng nhạt.
Đây là thư tình mà người khác nhờ cô chuyển cho Thời Dịch, thế nhưng điều khiến cô bé do dự là có nên chuyển hay không đây.
Thứ nhất, đây không phải nhiệm vụ cô phải hoàn thành, cái này là người ta cố nhét cho cô.
Thứ hai, trường không cho phép học sinh yêu đương, nhỡ bức thư tình ảnh hưởng đến Thời Dịch thì sao?
Cơ mà, dù sao cũng là đồ người ta muốn gửi cho Thời Dịch.
Cô bé xoắn xuýt nửa ngày, đến chiều mới sang nhà họ Thời.
Cuối tuần Ninh Tố Nhã ở nhà nghỉ ngơi, thấy Ngu Trĩ Nhất đến, lập tức gọi cô bé vào.
“Cô ơi, anh không có nhà ạ?”
“Hình như nó đi chơi bóng rổ với bạn, lát nữa là về đó.”
“Vậy con đợi anh ạ.”
“Đúng lúc cô phải ra ngoài mua thức ăn, Nhất Nhất, cháu đợi ở đây nhé, trong tủ lạnh có hoa quả với đồ ăn vặt đó, muốn ăn cái gì thì cứ tự lấy nhé.” Ninh Tố Nhã luôn quan tâm đến cô bé, cũng rất yên tâm để cô ở trong nhà.
Ngu Trĩ Nhất gật đâu lia lịa.
Ninh Tố Nhã mới ra khỏi nhà được một lúc, ngoài cửa có tiếng động vang lên, hình như là tiếng chìa khóa cắm vào ổ.
Cô bé chạy đến nhìn qua mắt mèo, vừa hay thấy đầu người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-cung-chieu/620020/chuong-9.html