Edit: Chang
Beta: Cải Trắng
Nửa cuối năm nay là hai đứa bé sẽ tròn 4 tuổi. Bố mẹ Thời bàn bạc đưa con trai đi mẫu giáo.
Thời Dịch vô cùng vui vẻ, vì ngày nào cũng sẽ được chơi cùng các bạn!
Đương nhiên, cậu sẽ không mải chơi quên em gái.
“Mẹ ơi, thế Nhất Nhất có đi mẫu giáo không ạ?”
“Việc này…” Ninh Tố Nhã ngập ngừng.
Cô từng đề cập vấn đề này với nhà họ Ngu nhưng hình như vợ chồng họ không định đưa Tiểu Trĩ Nhất đến nhà trẻ, bảo rằng đứa trẻ còn nhỏ, có đi cũng chỉ biết chơi, phí phạm tiền bạc.
Tuy Ninh Tố Nhã rất quý cô bé nhưng cô không tiện xen vào chuyện nhà người khác.
Thời Dịch thông minh không hề bị đánh lừa, nằng nặc quấn lấy hỏi cho ra nhẽ.
Ninh Tố Nhã bị con trai dây dưa không buông nên buột miệng trả lời: “Bây giờ Nhất Nhất nói chuyện chưa sõi, chân đi chưa vững nên có thể sẽ đi lớp muộn một chút.”
Thời Dịch biết được đáp án, phản bác ngay: “Nhất Nhất biết nói mà mẹ, em ấy chỉ lười nói thôi! Nhất Nhất cũng biết đi nhưng em ấy bước chậm! Mẹ phải biết là có vài người ít nói đi chậm chẳng ảnh hưởng gì đến việc đi nhà trẻ.”
Ninh Tố Nhã: “…”
Con trai không những thuộc thành ngữ mà còn dùng rất thuần thục.
Thời Dịch không buông tha, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Nhất định phải nghĩ cách để em gái được đi học với mình.
Thời Dịch quay người chạy về phòng mình, lục trong đống đồ tìm được cần câu cá đồ chơi.
Trước đó cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-cung-chieu/620013/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.