Chương trước
Chương sau
Từ nhà họ Ngọc đi về, Dịch Thế Dương cuối cùng cũng thả lỏng tinh thần, anh nắm tay Ngọc Linh, khẽ vuốt ve.

“Vợ yêu, anh hạnh phúc lắm.”

Ngọc Linh cũng cười nhẹ, đương nhiên là chính cô cũng thấy vui vẻ vì gia đình cô chấp nhận Dịch Thế Dương. Không những vậy, ba mẹ còn không có ý định trách cứ nặng nề tội trộm hộ khẩu rồi nén ba mẹ đi đăng kí kết hôn.

Không chỉ có vậy, người khiến cô bất ngờ còn có Ngọc Tử Hành.

Ngày biết cô qua lại với Dịch Thế Dương, anh hai của cô chính là người nói sẽ lên tiếng phản đối.

Thế mà đến ngày hôm nay Ngọc Tử Hành không những không ngáng chân hay để ba mẹ trách mắng hai người mà anh còn chính là người đã khuyên nhủ ba mẹ khi họ có ý định mắng cô nữa.

Ngọc Linh tựa đầu vào vai người đàn ông cao lớn.

“Em cũng vậy.”

Trên đường trở, Ngọc Linh nói thèm món gì đó chua chua nên Dịch tổng đã cho người lái xe đi về phía con đường sầm uất của thành phố, nơi đây có một nhà hàng rất ngon miệng cũng như là đồ ăn phong phú, đảm bảo sẽ giúp cho Ngọc Linh thấy vui vẻ.

Dịch Thế Dương đặt một bàn lớn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, không những vậy, nghe nói hôm nay ở trên đỉnh của tòa nhà hai mươi lăm tầng này sẽ nhìn thấy pháo hoa.

Dịch tổng thần thần bí bí, ăn xong liền kéo cô lên trên sân thượng.

Thực khách ở đây không nhiều, thế nên sân thượng rộng lớn vẫn khá vắng vẻ, những khách hàng ở đây chủ yếu là người có tiền mới có thể đi vào trong nhà hàng.

Ngọc Linh hít một hơi, không khí trong lành tràn trong khoang phổi là điều khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

Chờ thêm vài chục phút, pháo hoa cuối cùng cũng nở rộ trên bầu trời đêm.

Hòa cùng bầu không khí mát lạnh, đích thức là cảm giác thư thái hiếm lắm mới có được.

Cô mỉm cười nhìn pháo hoa ở phía xa xa, đôi mắt cô gái nhỏ lây nhiễm chút ánh sáng mà bừng lên như một đốm lửa nhỏ, hạnh phúc chỉ cần có vậy mà thôi.

Đúng lúc đó.

Dịch Thế Dương đang đứng bên cạnh đột nhiên buông tay cô ra.

Vốn Ngọc Linh còn cảm thấy hơi khó hiểu, từ trước tới nay, người luôn muốn kề da chạm nhau là Dịch tổng, lúc nào ở bên cạnh cô anh cũng phải dán sát vào, hôm nay là lần đầu tiên người đàn ông này tự động tách ra khỏi cô.

Cô quay người về phía anh, thấy hơi khó hiểu, còn đang tính lên tiếng hỏi thăm thì đột nhiên lại nhìn thấy Dịch tổng rút một chiếc hộp nào đó trong túi áo trong, anh quỳ một chân xuống, trong cảnh tượng pháo hoa rợp trời, người đàn ông mở chiếc hộp nhẫn trong tay ra, nói bằng giọng trầm ấm khiến người ta cảm thấy say mê.

“Ngọc Linh, tuy anh và em đã kết hôn, nhưng anh lại chưa từng có một màn cầu hôn em và một đám cưới đúng nghĩa. Thế nên, bảo bối của đời anh, em có đồng ý tiến vào lễ đường với anh không?”

Ngọc Linh che miệng, không nghĩ anh lại cầu hôn ở đây.

Cảnh tượng này đẹp đến mức làm cho người ta cảm thấy không thực. Trai tài gái sắc sánh đôi, cộng với pháo hoa còn làm nền cho màn cầu hôn của hai người làm cho ai ai cũng cảm thấy đây giống như là một cảnh tượng trong mơ vậy.

Mọi người đang đứng xung quanh thấy vậy thì phấn chấn vô cùng.

“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

“Đồng ý đi! Cô gái đẹp à, cô mau đồng ý với anh đẹp trai đó đi!”

Ngọc Linh cảm động đến rối tinh rối mù, cô đưa tay xuống, để Dịch Thế Dương nắm lấy tay và đeo chiếc nhẫn xa hoa lên đôi tay nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.

“Em đồng ý!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.