Dương Khuê lạnh mặt nhìn Dương Mẫn, khuôn mặt xinh đẹp kia thật ghê tởm biết bao.
Thế mà nhiều lần ba cô chỉ vì khuôn mặt đó mà thiên vị người chị gái chanh chua mà cô ả ghét cay ghét đắng.
Dương Khuê không hận bà cả bằng Dương Mẫn, tuy bà ta là nguyên nhân khiến cô ta bao phen bối rối nhưng có đáng gì đối với những điều Dương Mẫn đã làm.
Nhân lúc hai ông bà nhà họ Dương không chú ý, Dương nhị tiểu thư nhào tới đánh tới tấp vào mặt Dương Mẫn.
So về mặt thể lực, Dương Mẫn không là gì so với cô ta, dù sao thì Dương Mẫn cũng luôn tự hào vì có vóc dáng thanh mảnh, thế nên để trừng trị một con gà bệnh như Dương Mẫn, cô ta dư sức.
Bà Dương cũng không nghĩ tới ả ta dám nhào lên đánh con gái mình, ngay cả ba Dương đang muốn tát Dương Khuê một cái cũng không thể ngờ đến chuyện này.
Dương Khuê tát Dương Mẫn mạnh đến nỗi hai tay cô ta đã tê rần, Dương Mẫn bị đè xuống đất, khuôn mặt xinh đẹp bây giờ thảm hại vô cùng.
Những vết tay chồng chéo trên mặt khiến nó trở lên sưng đỏ.
Cô ấy liên tục la hét, hai tay muốn đẩy Dương Khuê ra nhưng không thể.
“Á... á... ba mẹ cứu con, á... con ả này điên rồi...”
Dương Mẫn chỉ biết khuơ khoắng tay linh tinh, hoàn toàn không làm gì được Dương Khuê khiến cô ta càng hăng máu hơn.
“Chị tưởng tôi không dám đánh chị à? Tôi cho chị biết, tôi sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-cung-chieu-dong-song/3483341/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.