Dịch Văn Lâm nhất quyết không chịu rời khỏi đây.
Nếu hắn ta thật sự rời đi, Dịch Thế Dương sẽ đuổi hắn ra khỏi nhà họ Dịch thật.
Trước đây hắn đắc tội không ít người, nếu thật sự bị đuổi khỏi chốn hào môn hoa lệ, hắn sẽ bị người người khinh nhục.
Hắn không thể để chuyện này diễn ra.
Tuy hắn có Dịch lão gia chống lưng nhưng bây giờ người nắm quyền thực sự không còn là lão già đó nữa.
Dịch Thế Dương một tay che trời ở trong giới kinh thương, nếu anh đã nói như vậy thì ngay ngày hôm nay Dịch Văn Lâm nhất định phải ôm đồ cuốn xéo.
Hắn ta không muốn trở về nơi tồi tàn tàn trước đây, mặc một bộ quần áo không sang trọng, sống trong một ngôi nhà bình thường không bằng một góc của ngôi biệt thự hắn ta đang ở.
“Không, ba nuôi, con biết sai rồi, xin ba đừng làm vậy!”
Trước đây Dịch Văn Lâm không thích gọi người đàn ông chỉ hơn mình chục tuổi là ba nuôi, nhưng bây giờ hắn không thể tỏ thái độ không tốt lành như vậy.
Ngọc Linh nhìn hắn ta như vậy thì càng cảm thấy bản thân sớm chia tay loại người như thế là đúng đắn.
Một tên đàn ông hèn nhát, ham quyền hám của không phải là người mà cô chấp nhận được.
Dịch Thế Dương không thích những kẻ ồn ào, ngoài Ngọc Linh ra thì những kẻ khác đều bị anh tống cổ ngay lập tức.
Giống như lúc này, khi Dịch Văn Lâm còn đang van xin thảm thiết thì mấy vệ sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-cung-chieu-dong-song/3483316/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.