Chương trước
Chương sau
Ngọc Linh mơ mơ màng màng được Dịch Thế Dương đưa về nhà lấy sổ hộ khẩu.

Sau đó lại mơ mơ màng màng được anh tổng giám đốc nào đó đưa tới cục dân chính.

Ngay từ lúc đầu, cô đã không hề chú ý và phát giác được một điều chính là bản thân mình mới là con mồi chứ không phải vị tổng giám đốc chuyên quyền nào đó.

Từ lúc cô hò hét câu kia đến giờ mới qua được vài tiếng.

Thế mà Dịch Thế Dương lại làm thật, trực tiếp đưa cô đến nơi đăng kí kết hôn luôn.

Trước khi chụp ảnh và kí tên, cô vẫn còn chưa tin chỉ cần vài phút nữa là cô đã có chồng.

Về phần Dịch Thế Dương, anh vô cùng vui vẻ kéo cô đi chụp ảnh để đăng kí.

“Ngọc Linh, cười lên nào.”

Ngọc Linh bất đắc dĩ cười gượng.

Nói thật, cô vẫn chưa tin vào thực tại này cho lắm.

Sau vài phút chờ đợi, nhân viên đưa cho hai người hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ.

Đây là lần đầu tiên nhân viên thấy một cặp đôi trai tài gái sắc đến thế.

Người đàn ông kia lúc tới đây đi một chiếc xe vô cùng sang trọng, khí chất trên người cả hai lại không tầm thường.

Cùng với vẻ ngoài vô cùng xuất sắc khiến cho rất nhiều người phải ngoái đầu.

Cô gái trông hơi nhỏ tuổi một chút nhưng nhân viên đã nhìn thấy chứng minh thư của cô, trên mười tám tuổi rồi.

Nhân viên tự động bổ não ra cốt truyện tổng tài bá đạo truy thê, tổng tài nuôi vợ từ bé, tổng tài cưng chiều cô gái nhỏ đến khi người yêu vừa đủ tuổi đăng kí kết hôn đã gấp đến mức không chịu nổi.

Nghĩ tới điều đó, nhân viên kia càng nhiệt tình hơn.

Trên khóe môi là nụ cười vô cùng rạng rỡ.

“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

Dịch Thế Dương vui vẻ nhận lấy hai cuốn sổ, khóe môi anh cũng nhếch lên.

“Cảm ơn cô.”

“Không có gì, hai người trông đẹp đôi lắm.”

Chỉ có Dịch Thế Dương vui vẻ khu nghe thấy mấy lời đó, còn Ngọc Linh chỉ cảm thấy không thể nói cho cô nhân viên kia nghe rằng bọn họ kết hôn vì có mục đích khác.

Nghĩ tới đây cô mới nhớ ra rằng, cô kết hôn vì muốn trả thù Dịch Văn Lâm, còn anh kết hôn vì sao?

Cô không nghĩ anh sẽ sợ bị người trong nhà giục cưới. Mà có bị giục thật thì chỉ cần anh vẫy tay một cái thôi là hàng trăm cô gái khác sẽ xếp hàng vây quanh anh.

Càng nghĩ cô càng cảm thấy anh dễ dàng đồng ý, thậm chí còn thuyết phục lại cô là có vấn đề.

Nhưng vừa mới kết hôn xong, cô không thể ly hôn luôn được.

Ngọc Linh đưa tay ra muốn cầm lấy cuốn sổ nhỏ kia thì lại bị anh tránh mất.

“Anh làm gì đó?”

Dịch Thế Dương cất hai cuốn sổ.

“Để đó anh giữ cho.”

Dịch Thế Dương thầm nghĩ khi về anh phải cất hai cuốn sổ này thật kĩ.

Ban đầu anh nói cô có thể ly hôn bất cứ lúc nào là nói dối.

Khó khăn lắm anh mới lừa được vợ về, bây giờ lại bảo anh dễ dàng thả cô đi?

Không thể nào!

Vậy nên chỉ cầm để cô không thể tìm thấy hai cuốn sổ này thì cô đừng hòng ly hôn, anh nghĩ một cách nham hiểm.

“Tôi chỉ muốn xem thôi mà.”

“Không cho em xem.”

Dịch tổng cầm tay cô, giúp cô đứng dậy, sau đó còn săn sóc vuốt lại nếp gấp trên bộ váy của cô.

“Đồ keo kiệt.”

Ngọc Linh cứ cảm thấy sau khi đăng kí xong lão tổng này có gì đó khang khác.

Nhưng khác ở đâu thì cô lại không biết.

Việc này nhanh chóng bị cô ném ra sau đầu.

Cô cùng anh đi ra ngoài, vừa muốn bắt xe đi về thì lại bị anh kéo tay lại.

“Em đi đâu?”

“Về nhà.”

Ngọc Linh quay ra nhìn anh, sau đó ngơ ngác nói.

Dịch Thế Dương hỏi gì mà kì vậy.

“Bây giờ em là vợ anh, muốn về thì cũng phải về nhà anh chứ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.