“Nhưng mà... Nhưng mà...”
Ngọc Linh lắp bắp, năm nay cô mới mười tám tuổi. Nếu ba mẹ cô mà biết cô kết hôn thì họ nhất định sẽ đánh cô một trận cho xem.
“Nhưng mà sao?”
Dịch Thế Dương giả bộ không hiểu cô muốn nói gì. Suy nghĩ của cô sắp viết hết ra trên mặt đến nơi rồi, cô bé này đúng là không biết che dấu gì cả.
Ngọc Linh buồn bực.
Bây giờ mà cô muốn kết hôn thì nhất định phải về nhà lấy sổ hộ khẩu.
Ba mẹ cô không phát hiện ra mới là lạ.
Dịch Thế Dương cười cười, sau đó khoác tay lên vai cô, người đàn ông cao lớn ôm trọn lấy thân hình mảnh mai của cô gái nhỏ.
“Có anh ở đây, em lo gì?”
Anh giống như một con sói lớn dụ dỗ một con cừu non ngây thơ.
Nhưng con cừu sắp sập bẫy kia lại không hề đề phòng người đàn ông này một chút nào.
Có trách thì trách anh mang khuôn mặt quá điển trai và dễ lừa tình những cô gái nhỏ.
Không biết có phải do Dịch tổng có năng lực đặc biệt hay không mà nghe anh nói cô cũng thấy yên tâm hơn.
“Sao, người hò hét muốn kết hôn là em, giờ người muốn đá anh cũng là em. Em có nghĩ đến cảm nhận của anh không?”
Dịch Thế Dương cúi đầu xuống, hà hơi vào vành tai mẫn cảm của cô khiến cô rùng mình.
“Em có muốn con trai tôi gọi em một tiếng mẹ không?”
Xét về khoản dụ dỗ người khác phạm tội, Dịch Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-cung-chieu-dong-song/3483301/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.