Mấy tháng sau.
“Dực Hạo, em anh gần đến chưa?” Anh Húc Kì hỏi.
“Ừm, hẳn là phải đến rồi mới đúng.”
Bọn họ ở trong cửa tiệm chờ khách tới, vị khách kia chính là em trai Trình Dực Hạo, Trình Tường Vũ.
Vừa nhắc đã tới, tiếng chương leng keng trên cửa chính vang lên, cửa bị mở ra, có người đi vào.
Anh Húc Kì lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, lòng tràn đầy hớn hở đi tới đón khách, Trình Dực Hạo thì lại đi theo sau cậu.
“Em tới rồi.” Trình Dực Hạo ngoại trừ nhìn thấy thằng em ra, bên cạnh còn có một bé trai xa lạ.
“Ừm, anh.” Trình Tường Vũ nhàn nhạt đáp lại, gật gật đầu với hắn.
“Mau vào đi, chờ đã lâu.” Anh Húc Kì cười.
Phải biết, em trai Trình Dực Hạo muốn tới đã làm hắn hưng phấn cả ngày!
“Là tôi tới muộn?” Nghe Anh Húc Kì nói chờ rất lâu, trong giây lát Trình Tường Vũ còn tưởng rằng mình nhớ lầm thời gian.
“Không có, em rất đúng giờ, là Kì Kì muốn nhìn thấy cậu sớm một chút.” Trình Dực Hạo nói.
Anh Húc Kì dẫn bọn họ vào chỗ, buổi tối quán cũng đã đóng cửa, nên trừ bọn họ ra sẽ không có khách đi vào.
“Đúng rồi, cậu là...?” Anh Húc Kì đã từng gặp qua Trình Tường Vũ, còn có ấn tượng ít nhiều với hắn, còn bé trai này thì cậu thật sự không quen biết.
“Tôi... Tôi sao?” Bé trai đột nhiên bị cậu hỏi có hơi kinh hãi, cậu nhìn Trình Tường Vũ, giống như đang hỏi hắn nên nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-chung-tam/2735396/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.