Thành Duyên quay đầu lại, phát hiện Bạch Khoảnh Thời đứng ở cửa phòng ngủ, thân chỉ mặc chiếc áo sơ mi, hai đôi chân trắng nõn đều lộ ra bên ngoài.
Hắn nhanh chóng đứng dậy đi đến, đem Bạch Khoảnh Thời ôm vào trong ngực ôm chốc lát, ngay sau đó đem người ôm về giường.
"Nằm ngoan. Không được chạy lung tung khi chưa có mặc quần áo đàng hoàng." Hắn ra vẻ nghiêm túc nói. Thực tế là vô vùng đau lòng.
Bạch Khoảnh Thời "Ừm" một tiếng, đem chăn kéo xuống một chút, lộ ra một đôi mắt nai to tròn, cứ như vậy mà nhìn Thành Duyên.
Thành Duyên bị y nhìn đến tâm ngứa ngáy, cực lực áp chế nội tâm xúc động, nói cho chính mình phải bình tĩnh.
Nhưng Bạch Khoảnh Thời cũng không có ý thức được chính mình giờ phút này bộ dáng có bao nhiêu mê người, y nhẹ nhàng nói: "Mẹ tôi đã gọi điện thoại nói với tôi một chút sự tình rồi."
Thành Duyên cảm giác hô hấp cứng lại, sau đó lại nghe y tiếp tục nói: "Cậu nghĩ tôi sẽ chuyển trường sao?"
".......Không có nghĩ." Hắn trầm mặc trong chốc lát, nói ra suy nghĩ thật sự của chính mình.
Bạch Khoảnh Thời là người đầu tiên hắn thích, nếu Bạch Khoảnh Thời muốn rời xa hắn, hắn thật sự sẽ khóc chết đi được.
Việc Bạch Khoảnh Thời chuyển đến một trường học khác không chỉ có nghĩa là hắn phải bắt đầu mối quan hệ đơn phương mà còn có nghĩa là bọn họ đời này đều không có duyên phận với nhau.
"Tôi sẽ nghe theo cậu."
Những lời này nghe thật ngọt ngào, thậm chí mang trong đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-chiem-huu/241927/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.