Chương 27: Năm kẻ ngây thơ 
Lúc này ở trên gian gác, tôi nhớ lại chuyện La Lập Phàm chuyển ra phòng khách ngủ đi-văng. Xem ra, đúng là tôi mất trí nhớ thật. Liệu còn những gì tôi chưa nhớ ra, hoặc có những gì tôi đã nhớ nhầm? Tại sao lại thế? Tôi còn trẻ, ngay trong những ngày u ám nhất – cha tôi mất – tôi vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo kia mà! Chuyện gì đã xảy ra thế này? 
Nhìn đôi mắt vô hồn lồi ra của La Lập Phàm, mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi, tôi bỗng nghĩ rằng cái câu “một mất một còn” của Thành Lộ trên blog không phải chỉ là nói cho bõ tức, mà là có mục đích hẳn hoi. 
Thành Lộ mất tích không lâu thì La Lập Phàm bỏ mạng, có phải Thành Lộ đã sắp xếp vụ này không? Giả vờ mất tích, sau đó lặng lẽ xuất hiện, giết người? 
Nhưng trên đời này đâu có ai ngu đến nỗi công bố ý đồ giết người trên blog của mình cho thiên hạ quan chiêm? Tâm lý học tội phạm cũng nhắc đến những kẻ có tính cách trái hẳn quy luật: đưa ra cảnh báo sẽ gây án, thể hiện uy lực của vụ việc hắn làm, nhằm có được khoái cảm thành công khi gây tội ác. Nhưng Thành Lộ đâu có tính cách ngược đời như vậy? Nếu chỉ là vụ giết người vì tình thì chẳng có gì đáng gọi là oanh liệt chấn động, chị ấy cũng không đạt được khoái cảm, lạc thú hay tự hào gì hết. 
Thành Lộ chẳng phải kiện tướng thể thao, đâu có thể áp đảo, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doat-hon/1969472/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.