Ngày … tháng … năm …
Theo như những lời phụ hoàng, mẫu hậu kể lại, ngày chào đời, ta và muội muội đã nắm chặt tay nhau chẳng rời. Kỳ lạ thật, phải không?
Ngày … tháng … năm …
Còn nhớ như in khi bé, vào mỗi đêm tối, ta lại khóc thét lên vì sợ hãi. Và những lúc như vậy, chỉ cần vương huynh lại gần, ôm chặt lấy ta, nỗi sợ ta sẽ tan biến, như thể chưa từng tồn tại. Nếu sau này, mọi thứ đều dễ dàng như vậy thì thật tốt… biết bao…
Ngày … tháng … năm …
Không biết tự khi nào, ánh mắt ta luôn dõi theo muội muội… Và rồi, với ta, không ai, không một ai trong Tứ Tính, không, là trên cả Yêu giới này, mỹ miều bằng muội…
Tự bao giờ… tiểu muội bé bỏng của ta… đã lớn … nhanh đến vậy
Ngày … tháng … năm …
Giữa đám đông chật kín người, gương mặt vương huynh bừng sáng, tựa như ánh trăng rực rỡ giữa muôn ngàn vì tinh tú. Kinh tâm động phách, hồn xiêu phách lạc, độc nhất vô nhị
Từng cử chỉ, hành động, từng lời ăn, tiếng nói của huynh ấy thanh cao, tao nhã đến tận cùng… Dường như, chỉ một cái khua tay cũng đủ khiến cảnh sắc tự thẹn không xứng bằng
Ngày … tháng … năm …
Nghe được hung tin như sét đánh, thân thể ta run lên từng đợt từng đợt kinh hãi. Tại sao… tại sao… mọi sự không thể mãi mãi như này?
4 người chúng ta, phụ hoàng, mẫu hậu, ta và tiểu muội… mãi mãi sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-vo-tinh-tuyet-lang/3178634/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.