Giữa ánh sáng rực rỡ, trong căn nhà kính tinh khôi, trên chiếc giường pha lê thuần khiết, thân hình trắng trẻo, mảnh khảnh với những đường nét tuyệt mỹ, làn da căng mọng không chút tỳ vết, hiện lên tựa như kiệt tác trứ danh, khiến ai nấy đều kinh tâm động phách
Cảnh quan thiên nhiên dù có đẹp, giờ đây, cũng chẳng thể sánh bằng người đang nhắm nghiền mắt ngủ say
Cả đời này, từ lúc sinh ra cho tới tận bây giờ, ước mơ duy nhất của ta, chính là mãi mãi xinh đẹp, mãi mãi tươi trẻ, mãi mãi dừng lại ở độ tuổi đỉnh cao của cả một kiếp nhân sinh
Ta chưa bao giờ thèm khát bất tử. Bất tử thì có gì là hạnh phúc, bất tử có gì đáng ngưỡng mộ? Khi thân nhân xung quanh lần lượt ra đi, mình vẫn ở đó, sống mãi về sau? Đó không gọi là hạnh phúc, mà đó là bất hạnh. Sự bất hạnh thống khổ nhất trong tất cả sự bất hạnh
Thứ ta khao khát nhất, chính là bất lão. Chính là khi giã từ cõi đời này, ta vẫn xinh đẹp, môi vẫn đỏ, tóc vẫn xanh, da vẫn trơn láng, trắng mịn
Và cuối cùng, ta cũng đã có được điều ấy
Cuộc đời này ta đã chẳng còn gì hối tiếc
Hồng Phụng Nhan vừa nghĩ vừa nhoẻn miệng cười mãn nguyện…
Khoác trên mình phục y nhẹ nhàng, nữ tính, với mái tóc dài xổ tung trong gió, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng tình lang tựa chú mèo con, hít hà mùi hương thoang thoảng đầy nam tính của chàng, Đán Tử Y cảm thấy mình là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-vo-tinh-tuyet-lang/3178630/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.