Đoạn phủ
Không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng, Tuyết Lăng cũng mở mắt. Mặc cho cơn đau đầu dữ dội, nàng gắng sức ngồi dậy, đưa mắt nhìn loạt gương mặt thân quen có, lạ lẫm có, của toàn bộ những người trong phòng
Tuyết Lăng cười khổ một tiếng, ôn nhu mở lời, “Ta không sao…”
Người đầu tiên phản ứng dĩ nhiên là Giang Luân Khánh Tước, “Tuyết Lăng, thật sự … thật sự nàng không sao chứ?”
“Tất nhiên là ta không sao…”
Nghe được lời khẳng định chắc nịch của Tuyết Lăng, gánh nặng trong nội tâm mọi người rốt cuộc cũng được tháo xuống
“Chỉ có điều…”, Tuyết Lăng tiếp, “Khánh Tước, ngày ấy… chàng và Khuynh Vũ, nhị ca, còn cả…”
Giang Luân Khánh Tước lắc đầu, “Ta cũng không hiểu được. Tâm trí ta khi đó hoàn toàn trống rỗng. Thứ duy nhất ta nghe được, là một giọng nói vô cùng… vô cùng quen thuộc vang lên… Mọi sự sau đó…”
“Giọng nói ư? Giọng nói đó như nào? Và… quan trọng hơn, là nó nói gì?”
“Ta quả thực không nhớ được bản thân mình đã nghe thấy những gì… Chỉ có cảm giác rằng… giọng nói đó thật sự… rất ôn nhu…”
Tuyết Lăng đưa mắt về phía Khuynh Vũ và Đoạn Khởi Tân, đợi chờ một đáp án khác. Tiếc thay, thứ nàng nhận được vẫn vậy
Thở dài một tiếng, Tuyết Lăng rời giường, đi tới trước mặt người nữ tử dịu hiền, xinh đẹp, ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ
Vệ Khúc Tịnh Di nói, “Cô nương… người biết ta ư?”
Tâm trí Tuyết Lăng rời xa hiện tại, trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-vo-tinh-tuyet-lang/3178613/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.