Vào ngày thế gian những tưởng không gì bất trắc xảy ra, một biến cố không ai ngờ tới lại xảy đến
Một nam nhân trung niên xuất hiện, tự xưng mình là Hạ Vĩnh, đồng thời cũng là Thánh Sứ của tổ chức chữ Vô, hay nói chính xác hơn, là Hư Vô giáo phái, tổ chức chịu trách nhiệm cho mọi tang thương, khổ đau phủ lên trên tam quốc nhị họ
Hạ Vĩnh nói, quyền lực, danh vọng của tam quốc nhị họ cũng như thế cục thiên hạ bây giờ, toàn bộ là do cướp đoạt từ phụ thân mình – Hạ Dã. Rằng bản thân đã đợi hơn 6 vạn năm, chờ ngày mặt trăng máu ló dạng, huyết tẩy Triệt Hạ đài, đoàn tụ cùng thân nhân đã qua đời
Thật giả ra sao, ai là người có thể kiểm chứng?
Người đời tuy có để tâm đến chuyện đó, nhưng câu hỏi cấp bách nhất họ cần được trả lời chính là, liệu tam quốc nhị họ có còn đủ khả năng dẫn dắt, lãnh đạo và bảo vệ họ khỏi hiểm nguy khi bản thân không thể chống trả, hoặc nếu có cũng vô cùng yếu ớt trước sự ra tay tàn bạo của tổ chức chữ Vô khi mà bọn chúng vẫn nằm trong bóng tối, chờ thời cơ xuất thủ?
Kẻ đã chẳng thể bảo hộ nổi thân mình, còn có thể bảo hộ người khác?
Ốc đã chẳng mang nổi mình ốc, làm sao có thể đeo cọc cho rêu?
Như biết được sự lo lắng của thế nhân, tam quốc nhị họ, kèm theo cả Pháp Sư hội, quyết định đoàn kết lại, chống lại kẻ thù chung, trở thành "một thể"
Trải qua 3 ngày 3 đêm họp bàn, tất cả đều đồng thuận, nhất trí, bầu chọn Đoạn Tuyết Lăng – người con gái hơn nghìn năm mới có, trở thành người đứng đầu, dẫn dắt mọi người chống lại Hư Vô giáo phái, đồng thời chịu trách nhiệm bảo vệ bọn họ nếu như có biến cố xảy ra
Ngoài nàng ra, liệu còn có ai thích hợp với vị trí đó?
Ai là người có thể đứng vững trước lớp lớp công kích của Hạ Vĩnh?
Ai là người chấm dứt sinh mạng của Hạ Vĩnh?
Ai là người thay đổi cục diện của trận chiến vốn đã rõ ràng thắng thua?
Là nàng! Là Đoạn Tuyết Lăng nàng!
Đó là chưa kể, Hữu Tình lâu lâu chủ Vụ Đương và Kim Sang đấu giá hội chủ Kim Nguyên Khánh đều là thuộc hạ của nàng – những kẻ nắm trong tay khả năng tài chính khuynh đảo thiên hạ!
Đó là chưa kể, nàng chính là Thánh chủ của Tư Ảnh môn bí ẩn!
Đó là chưa kể, Ám Dạ các, Huyền Thiên lâu đều nằm trong tay nàng!
Trải qua một hồi biến cố, tam quốc đều chịu ảnh hưởng không nhỏ
Đầu tiên là Thiên Lang quốc. Do sự trưởng thành nhanh đến mức chóng mặt của Hoàng Lam, Hoàng Quân dưới sự thúc giục của quần thần bắt đầu chỉ định sư phó giảng dạy, truyền đạt cho chàng ta những kiến thức cần thiết, kỹ năng quan trọng của một vị quân vương, đề phòng bất trắc xảy tới
Lẵng Mạnh Hàn – quân chủ Vĩ Đồ quốc hiện đang hôn mê bất tỉnh. Lẵng Hy Đạt, dưới sự nhiếp chính của Kiều Oanh, tạm thời trở thành người cầm quyền, từng bước từng bước một chèo lái đất nước trong tương lai sẽ là của mình
Thê thảm nhất phải kể tới Nguyệt Dạ quốc. Lãnh Khuyết chịu chung cảnh ngộ với Lẵng Mạnh Hà. Hoàng hậu Lưu Ly bị trọng thương chưa thể cử động. Nước một ngày không thể không có vua. Toàn bộ gánh nặng triều chính đè nặng lên đôi vai vẫn còn non nớt của Lãnh Khuyết, làm cho chàng rốt cuộc cũng hiểu được, không phải ai cũng có thể đội trên đầu vương miện của bậc cửu ngũ chí tôn
6 thế lực hùng mạnh, tuy hiện tại trên danh nghĩa vẫn tồn tại độc lập nhưng thiên hạ mấy ai không biết, việc bầu Đoạn Tuyết Lăng trở thành người đứng đầu, chịu trách nhiệm bảo toàn sinh mạng cho họ cũng tức đã cam bái hạ phong, trở thành thuộc hạ của Đoạn gia
Mấy ai có thể ngờ rằng, đứa bé gái 17 năm trước họ dự sinh thần, lại giúp cho Đoạn gia đứng trên đỉnh quyền thế cao cao tại thượng!
Nói không ngoa, Đoạn gia bây giờ khác chi ... Không, thậm chí còn có phần hơn so với Hạ gia hơn 6 vạn năm về trước
Thân phận đã bại lộ, mối tương quan giữa mọi người nơi ngọc lâu đã phơi bày trước mắt, Tuyết Lăng cũng không muốn giấu diếm thêm điều chi nữa. Thân nhân của nàng, đã phải sống xa nàng 3 năm, đã phải chia cách nhau 3 năm, giờ sao phải vậy?
Tất cả mọi người, từ trên xuống dưới, hơn 10 mấy tuấn nam mỹ nữ đều quyết định ở tại ngọc lâu, chỉ khi có việc mới ra ngoài ngoại giới, trở về vị trí thuộc về mình
Sức khỏe của Giang Luân Khánh Tước rốt cuộc cũng đã hoàn toàn khôi phục. Chàng cất bước dạo quanh ngọc lâu, đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh mỹ lệ, tận hưởng bầu không khí trong lành, không vướng chút bụi trần nơi đây
Một lúc sau, chàng rốt cuộc cũng đi tới phòng Tuyết Lăng. Cánh cửa gỗ hé mở, làm lộ ra dung nhan kiều diễm của nữ nhân trong tà áo trắng, nỗi buồn không hiểu vì nguyên cớ đong đầy trong mắt nàng và rồi, trước sự ngỡ ngàng của Giang Luân Khánh Tước, một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má hồng hào của nàng
Ôm chầm lấy Tuyết Lăng, Khánh Tước chậm rãi cất lời, "Có chuyện gì không ổn, nàng hãy kể cho ta nghe, có được không? Cho dù ta không thể làm gì giúp nàng thì nói ra cũng tốt hơn là giữ ở trong lòng, không phải ư?"
"Chàng nói chuyện gì ... ta không hiểu?"
Buông người Tuyết Lăng ra, Khánh Tước lấy tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên mặt nàng, ôn nhu tiếp, "Nếu không có chuyện gì ... sao nàng lại khóc?"
"Thiếp biết ... cơ mà ... cơ mà ... hu hu hu ..."
Vốn là người không hay bộc lộ tình cảm, Tử Vân chỉ đứng lặng quan sát mọi người rồi khe khẽ dựa đầu vào vai Đán Thần, "Mọi việc rốt cuộc cũng trở lại như cũ rồi ... Thật sự tốt ... thật sự tốt quá..."
Khuynh Vũ đi về phía Khánh Tước rồi nói, "Giang Luân công tử, sao người còn đứng đây? Sao còn không cùng với chủ nhân ngồi xuống dùng bữa?"
Khánh Tước đang định hỏi, tại sao chàng biết tên ta thì sực nhớ có lần Tuyết Lăng đã nói, trong số thân nhân của nàng có một nam thư sinh có khả năng đọc tâm thuật
Cảm giác đó không phải là của riêng Khánh Tước khi Khuynh Vũ cũng cảm nhận được điều tương tự
Đó rốt cuộc là vì sao?
Tuyết Lăng yên vị bên mâm cơm đơn sơ, lặng yên hưởng thụ sự ấm áp của tình thân 3 năm qua nàng bỏ lỡ, để lại sau lưng gánh nặng thường trực đeo trên đôi vai mình
Giờ đây, nàng chỉ là người con gái bình thường, bên gia đình bình thường của mình, không hơn không kém, mà thôi
Thế Thành lấy đũa, gắp một miếng đậu rán vào bát Tuyết Lăng, "Mẹ, mẹ ăn đi ... Món ăn này do đích thân Hồng Hoa cô cô chuẩn bị đấy ... Mẹ ăn đi ..."
Tuyết Lăng nói, "Là Hồng Hoa ư? Không phải là Khuynh Vũ như mọi lần sao?"
Hồng Hoa cười lớn, tự tin đáp, "Tiểu thư, người thử một miếng xem xem tay nghề em có chút nào kém lục đệ hay không? Gì chứ, em hơi bị tự tin vào khả năng nấu nướng của mình"
Lau xong nước mắt, Dạ Cơ sụt sùi nói, "Hôm nay, tiểu yêu dự định cùng với đại tỷ xuống bếp nhưng tỷ ấy nói không cần ... Nếu không, chủ nhân, người nhất định sẽ được thưởng thức hương vị có một không hai trên đời này"
Khóe miệng Hồng Hoa cứng đờ, khó nhọc nói, "Đúng vậy ... Quả thật đó sẽ là hương vị ... có một không hai ... có một không hai ..."
Ăn một miếng rồi nằm liệt giường hơn tuần, không có một không hai mới là lạ đó
Đắm mình trong hơi ấm từ Khánh Tước, Tuyết Lăng rốt cuộc cũng cảm thấy, mọi biến cố, khó khăn cuối cùng cũng đã qua đi. Sau cơn mưa, trời lại sáng. Nàng rồi đây sẽ có thể bình bình an an, cùng với gia đình, cùng với thân nhân mình sống đến khi đầu bạc răng long
"Khánh Tước, nếu như có điều gì, bất cứ điều gì không ổn, chàng phải ngay lập tức nói cho thiếp biết. Nhớ nhé? Đừng giữ trong lòng để rồi bản thân lại cảm thấy uất ức..."
"Có điều gì có thể không ổn cơ chứ? Có nàng ở bên, với ta, mọi thứ không thể tuyệt vời hơn nữa, nàng có biết chăng?"
Khẽ nhún chân, Tuyết Lăng mang theo Khánh Tước lên bầu trời đêm, lơ lửng giữa muôn vàn vi tinh tú lấp lánh. Đôi môi hai người khẽ chạm, hơi thơ hai người hòa với nhau làm một. Hai người cứ như vậy, bên nhau, không rời...
-----------------------------------------
Hậu viện Tần gia
"Ngươi vừa nói cái gì?"
Không thể tin vào điều tai mình vừa nghe, Tần Long Sắc trợn tròn mắt hét lớn
Bỏ bao nhiêu công sức, tiền tài, tiêu tốn bao nhiêu thời gian, cuối cùng ta cũng có được thông tin về ả ta... Nhưng ... nhưng ... cái ta nhận được ... nhận được ... lại là ... là ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]