Hàng loạt tiếng xôn xao bàn tán vang lên, không một ai chú ý rằng, trong bóng đêm, một bóng đen nhanh chóng di chuyển
"Ha ... ha ... ha ..."
Tiếng cười có phần man rợ ngay lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của những con người có mặt nơi đây
"Ai?", Đoạn Trung, Tần Lịch đồng thanh hỏi
Giữa mờ mịt bóng tối, nam tử trung niên khoác trên mình tà áo tím, ngũ quan tuy đã trải qua mưa gió cuộc đời nhưng vẫn giữ được nét thanh tú, da tuyết trắng, môi anh đào, chầm chậm hạ thân từ không trung
Nhìn người vừa tới, Cương Trực nói lớn, "Hội chủ, người đã tới"
Vương Nhạn khẽ nhíu mày, "Hắn ta mới thực sự là hội chủ của Chiến Sĩ hội? Tại sao ... tại sao ... ta lại cảm nhận được một nguồn tâm lực vô cùng mạnh mẽ tỏa ra từ người hắn?"
Nam nhân vừa tới, cũng tức là Thánh Sứ, không đoái hoài đến bất kỳ ai, ngửa mặt lên nhìn mặt trăng máu, "Cuối cùng ... cuối cùng khoảnh khắc ... Hạ Vĩnh ta chờ ... cũng đã tới ... đã tới rồi ... Ha ... ha ...ha ..."
Trong lòng Kiều Oanh chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành, "Hạ? Hạ gia ... Đúng rồi, Hạ gia ... chính là cái gia tộc năm đó cấu kết với Yêu Vương! Ngươi chính là hậu duệ của gia tộc đó!!! Nhưng, Hạ gia đã diệt tộc cách đây mấy vạn năm rồi, cớ sao ngươi còn sống ... cho đến ... tận bây giờ?"
Lưu Ly nói, "Nếu ngươi quả thật là hậu duệ của Hạ gia, vậy thì, hôm nay, ngươi tới đây, là vì mục đích gì?"
Hạ Vĩnh quay đầu, nhìn tất cả hậu duệ của tam quốc nhị họ một vượt rồi khẽ cười, "Còn vì điều gì nữa? Tất nhiên là báo thù rồi!"
Lời vừa dứt, tất cả thuộc hạ, thân nhân của tam quốc nhị họ cũng như toàn bộ pháp sư có mặt liền vũ trang sẵn sàng, đối đầu với kẻ địch
Hạ Vĩnh phất tay áo, "Chỉ thế này mà các ngươi cũng đòi ngăn cản ta ư? Đúng thật nực cười!!!"
Những nam tử thân hình cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, những thành viên của Chiến Sĩ hội do Cương Trực mang tới đồng thời cảm nhận bụng mình truyền tới một cơn đau đớn như xé ruột xé gan. Bọn họ ai nấy đều ngã lăn trên mặt đất, quay cuồng trong đớn đau
"Chuyện gì đang xảy ra thế này? Hội chủ, chuyện gì đang xảy ra với các huynh đệ thế này?", Cương Trực sợ hãi cất tiếng hỏi Hạ Vĩnh
Hội chủ không phải nói, hôm nay người sẽ cùng với các huynh đệ trong Chiến Sĩ hội sẽ thể hiện sức mạnh cho đám pháp sư ẻo lả kia xem, để bọn chúng biết rằng chiến sĩ cũng có thể làm nên nghiệp lớn, từ đó gây dựng chỗ đứng cho mọi người trên thiên hạ, rời bỏ cuộc sống khổ sở như bây giờ ư?
Chẳng nhẽ ... chẳng nhẽ ... tất cả ... tất cả ... chỉ là ... là ...
Hạ Vĩnh nhìn Cương Trực, nhìn nam tử luôn coi mình là thần, coi mình là tất cả, là vạn năng, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, "Cương Trực, chẳng nhẽ đến giờ phút này, ngươi vẫn không nhận ra, là ta lợi dụng ngươi, lợi dụng Chiến Sĩ hội ư? Đúng, Chiến Sĩ hội do một tay ta gây dựng, các ngươi là do một tay ta tìm về, bồi dưỡng. Nhưng tất cả những việc đó chỉ là để chuẩn bị cho ngày hôm nay mà thôi. Đối với ta, các ngươi chỉ là những quân cờ, không hơn không kém!!!"
Những lời Hạ Vĩnh nói như sét đánh ngang tai, Cương Trực run rẩy không ngừng, "Không ... không ... Hội chủ ... người nhất định là đang ... là đang ..."
Còn chưa nói hết câu, cơn đau đớn thấu trời từ bụng truyền tới khiến cho khuôn mặt Cương Trực tái mép, "Bụng ... bụng ... ta ... ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"
Bụng của tất cả thành viên Chiến Sĩ hội bất chợt nổ tung, ruột gan bắn về tứ phía, máu tanh nhuốm đỏ cả Triệt Hạ đài rộng lớn
Đôi mắt Cương Trực mở to, không thể tin rằng, Hội chủ bản thân luôn coi là thần, luôn trung thành tuyệt đối lại chỉ coi mình là một miếng chanh. Ở đời, vắt chanh xong, còn mấy ai giữ lại vỏ?
Từ giữa đống bầy nhầy máu thịt, hàng trăm, hàng nghìn đứa bé dao động từ 5 – 9 tuổi lồm cồm bò dậy, đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn về phía trước
Hạ Vĩnh cười lớn, "Để ta cho các ngươi biết, thế nào là sự lợi hại của ta!!! Hỡi các bán yêu của ta, tiến lên. Hãy giết sạch bọn chúng, không để cho một kẻ ai nào sống sót"
Bao năm qua, ta không ngừng bắt cóc trẻ em trong Những vùng đất khác để tạo ra đội quân bán yêu, để chờ cho cái ngày mặt trăng máu lại một lần nữa mọc lên, để cho máu của hậu duệ những kẻ lòng lang dạ sói đó đổ xuống, để ta có thể một lần nữa ... gặp lại ... thân nhân ... của ta ...
Nếu không phải 6 vạn 6 nghìn 6 trăm năm, mặt trăng máu mới mọc một lần, ta đã không phải chờ đợi lâu đến thế ...
Rốt cuộc ... cái khoảnh khắc ta mong chờ ... đã tới ... đã tới rồi ...
Đoạn Trung hét lớn, triệu hồi yêu quái cận thân của mình, "Ngươi nghĩ chúng ta sẽ để cho ngươi muốn làm gì thì làm ư? Ngươi đã quá coi thường chúng ta rồi đó. Nhân Sư, hiện thân"
Hào quang tỏa sáng. Thân hình khổng lồ của Nhân Sư xuất hiện. Đầu nam nhân tuấn tú với mái tóc buông dài, thân dưới và tứ chi của sư tử với bộ móng vuốt khổng lồ nhanh chóng hiện lên trong tầm mắt của mọi người
Nhân Sư không chút chậm trễ lao tới, dùng vuốt sắc tấn công đám bán yêu. Vẻ ngoài là trẻ con thế nhưng sức mạnh tiềm ẩn bên trong của chúng lại không hề bé nhỏ. 5 con bán yêu phi thân tới, mỗi đứa nắm lấy một chân, 1 đứa còn lại đấm mạnh vào giữa mặt Nhân Sư, tạo điều kiện cho những tên phía sau xông về phía trước
"Tướng công, cẩn thận!"
Vương Nhạn cùng với Thiên Nga Trắng – yêu quái cận thân dưới hình dạng người con gái uyển chuyển với thân hình mảnh mai, lao tới trợ giúp Đoạn Trung và Nhân Sư
"Biệt khúc thiên nga"
Tần Khải Quân triệu hồi vũ khí của mình, cây cung mang một màu trắng xóa tựa tuyết với hai cánh cung hình cánh chim, chính giữa khảm viên hồng ngọc hình oval. Đặc biệt ở chỗ, cây cung chàng không hề có dây, và chàng cũng không hề có bất cứ mũi tên nào cả
Cung vốn không phải là vũ khí ưa thích của Diệt Sư. Bởi, không như Thuần Sư, người có yêu quái cản chân địch thủ để bản thân dễ bề công kích, Diệt Sư là người chiến đấu đơn lẻ, vậy nên các vũ khí ưa thích của họ thường là đao, kiếm, thương, ... tóm lại là những vũ khí dùng trong cận chiến. Khi dùng cung, nếu như địch thủ hoặc yêu quái tránh thoát, tiến lại gần, thì lúc đó Diệt Sư sẽ phòng thủ như thế nào?
Đó chính là điểm yếu chết người không Diệt Sư nào muốn bản thân mình phải sở hữu
Lấy ngón tay trỏ chạm vào hồng ngọc rồi kéo lùi về phía sau, mũi tên trắng xóa cùng với dây cung đỏ rực hiện lên dưới dạng tia năng lượng trong tay Tần Khải Quân
"Vạn tiễn xuyên tâm"
Bay ra khỏi cung, từ một mũi tên năng lượng ban đầu, hằng hà sa số những mũi tên khác hình thành, với tốc độ nhanh hơn chớp mắt, lao tới, đâm thẳng vào giữa tim của tất cả bán yêu trong tầm công kích của chúng
Sức tấn công kinh hoàng của Tần Khải Quân làm cho tất cả mọi người có đôi chút ngạc nhiên nhưng rồi điều đó nhanh chóng qua đi khi cường địch trước mặt chưa hề có dấu hiệu chùn bước
"Thủy triều dâng"
"Lôi thiểm"
Lãnh Nhu, Lẵng Hy Đạt với Cá một sừng tập trung toàn bộ tinh thần vào trận chiến cam go trước mắt. Hai chàng biết, đối thủ của mình không hề đơn giản
Lãnh Khuyết run rẩy núp sau lưng lưng Lưu Ly, lắc đầu quầy quậy, "Đừng ... đừng ... lại gần ... lại gần ta ... Đừng..."
"Hỏa vũ"
Cơn mưa rực lửa đổ xuống từ trời cao của Lưu Ly thiêu cháy đám bán yêu trong phạm vi công kích của mình. Trước gian khó, trước hiểm nguy, nét mặt nàng vẫn điềm nhiên như thể không có chuyện gì xảy tới
"Đất bằng dậy sóng"
Mặt đất nứt toác, tạo thành những hố sâu muôn trượng, nuốt chửng thân hình bé nhỏ của bán yêu. Những người lần đầu tiên chứng kiến Kiều Oanh ra tay đều không thể ngờ rằng, người nữ tử với bề ngoài hiền lành lại có thể công kích không chút nhân từ như vậy
"Đán Lĩnh, chàng ở lại bảo vệ Chi nhi"
Đán Kỳ Anh dứt lời liền phi thân lên trời cao, "Vạn kiếm quy tông"
Hàng ngàn kiếm khí đâm thẳng xuống bên dưới, không hề nhân nhượng, chùn bước, dẫu cho kẻ địch của nàng chỉ là những đứa bé con với khuôn mặt ngây thơ vô tội
Nhận thấy Lộc Hạng Kiếp bị vây hãm trong lớp lớp quân địch, Lộc Bằng Tâm vô cùng sợ hãi, lao như một tia chớp ngăn cản đòn công của chúng, cứu lấy người nam tử bấy lâu vẫn đuổi theo bóng dáng mình
Một trận hỗn chiến cứ như vậy quyết liệt diễn ra, khiến cho không một ai chú ý tới những mỹ nam tuấn nữ với phục y đầy màu sắc từ nãy tới giờ vẫn đứng im bất động
Đám bán yêu của Hạ Vĩnh lần lượt từng đứa từng đứa một ngã xuống, cho tới khi xung quanh hắn chẳng còn một ai, những tưởng khuôn mặt hắn ta sẽ vặn vẹo vì kế hoạch bao năm của mình bị phá hủy, sẽ khổ đau khi không thể hoàn thành nguyện ước nhưng không, nụ cười mỉm, tươi tắn vẫn hiện hữu, không hề biến mất
Tần Long Sắc nhíu mày, "Có chuyện không ổn"
Hạ Vĩnh điềm nhiên nói, "Sức mạnh của tam quốc nhị họ quả không thể xem thường ... Nhưng ... từng đó vẫn chưa đủ để hủy hoại kế hoạch của ta!"
Lời vừa dứt, hàng loạt thân thể bất động của đám bán yêu dần dần cử động
"Cái gì?"
Tất cả không thể tin vào mắt mình được nữa. Lĩnh toàn bộ đòn tấn công mạnh mẽ tới vậy mà chúng vẫn chưa bị tiêu diệt ư?
"Các ngươi nghĩ vì sao ta gọi chúng là Bán yêu? Vì sao ta lại cấy bọn chúng vào trong cơ thể của đám người Chiến Sĩ hội? Ha ha ha ... hôm nay ... sẽ là ngày chết của các ngươi!!!"
Trải qua một hồi đại chiến, thân thể ai nấy đều đã có phần suy nhược. Giờ lại phải đối diện với kẻ đánh mãi không chết, không sớm thì muộn kết cục của tam quốc nhị họ sẽ chỉ có một mà thôi
"Ngươi nghĩ ta sợ ư?"
Tần Khải Quân đưa ngón tay về phía viên hồng ngọc chính giữa cánh cung, đang định tấn công lần nữa thì nó chợt tan biến, tâm lực của chàng cạn kiệt, khiến chàng không thể thi triển phép thuật
Chết tiệt! Sao lại là lúc này cơ chứ???
Đúng, xét về tâm lực, về phép thuật, Tần Khải Quân không những không kém mà còn hơn nhiều lần so với biểu đệ Tần Kính của mình. Nhưng, chàng lại không thể sử dụng chúng một cách liên tục, lâu dài
10 phút là giới hạn của chàng. Sau quãng thời gian đó, chàng chính thức trở thành "một phế nhân"
Thử hỏi, một pháp sư chỉ có thể chiến đấu tối đa 10 phút thì có thể làm nên trò trống gì?
Đây cũng chính là lý do Tần Lịch không chọn chàng làm Tần gia chủ kế nhiệm mình, ngoài tin đồn chàng không phải là con đẻ của đệ đệ Tần Bách Kiến, trong tâm trí thế nhân
"Biểu ca, cẩn thận"
Tần Kính lao tới, dùng tay kéo Tần Khải Quân thoát khỏi nanh vuốt của bán yêu, không hề nhận ra mình cũng đã bị bao vây từ lúc nào
"Kính nhi"
Lo lắng cho nhi tử của mình, Tần Hằng phi thân như điên như dại. Giữa lưng chừng không, trái tim chàng đột ngột nhói đau. Thân thể chàng mất đi sức lực, rơi từ trên trời cao xuống như con diều đứt dây
"Hằng nhi!"
"Hằng!"
Tần Long Sắc, Tần Lịch không hẹn mà cùng nhún chân, đỡ lấy Tần Hằng. Mất vài giây xác định chàng không sao, Tần Lịch đang định xông tới giải cứu huynh đệ Tần Khải Quân thì từ đằng xa, thân thể mảnh khảnh của hai chàng bay tới, ném mạnh toàn thể Tần gia xuống mặt đất lạnh
Tần gia chính thức bị loại khỏi cuộc chiến! Theo sau là Lẵng gia và Lãnh gia
Phút chốc, chỉ còn lại Đoạn gia và Hoàng gia là còn có thể chiến đấu
Sức khỏe suy giảm lâu ngày, Mộc Nhã rốt cuộc cũng tới cực hạn. Vì lo lắng cho nương tử, Hoàng Quân lơ đễnh trong một phút giây, chừng đó là quá đủ để cho bán yêu công kích chàng
"Ầm"
Hoàng Quân, Mộc Nhã nằm im giữa vòng vây chật kín của quân thù
"Phụ hoàng ... Mẫu hậu ..."
Hoàng Lam, nãy giờ vẫn cùng với Hoàng My trốn tại một góc khuất của Triệt Hạ đài, sợ hãi hét lớn. Không ... không ... không thể nào ...
Ta ... ta ... ta ...
Ta muốn sức mạnh ... thứ sức mạnh ... có thể bảo hộ phụ hoàng ta, mẫu hậu ta, hoàng cô ta
Gia đình ta đã chẳng còn ai, ta không muốn ... thật sự không muốn ...
TA MUỐN SỨC MẠNH!
Quầng hào quang màu đỏ bao trùm lấy toàn thân Hoàng Lam. Ánh sáng qua đi, thân hình bé nhỏ của nhóc ta có những chuyển biến không ai ngờ tới
Mái tóc rực cháy, làn da đỏ ửng, ngũ quan mị hoặc hơn người, và điều đặc biệt nhất là, nhóc ta đã không còn ... là nhóc nữa. Giờ đây, Hoàng Lam đã cao lớn, đã thực sự trưởng thành, trở thành một nam nhân đúng nghĩa
Tuy không hiểu chuyện gì đã diễn ra với cơ thể mình nhưng Hoàng Lam cảm nhận được một điều vô cùng rõ rệt. Sức mạnh đang tuôn trào trong người, thứ sức mạnh có khả năng bảo hộ gia đình mình!
Hoàng Lam phi thân đến trước phu phụ Hoàng Quân, giơ hai tay về phía trước. Từ lòng bàn tay, hai ngọn lửa nóng ran, có khả năng thiêu cháy cả không khí hung hãn bắn ra, tạo thành vòng tròn, ngăn cách 4 người họ Hoàng với kẻ địch
Đán Kỳ Anh nhìn Hoàng Lam, lẩm bẩm một mình, "Nhóc ta ...không ngờ ... lại chính là ..."
Đám bán yêu đồng loạt há to mồm, bắn những tia năng lượng đầy đủ sắc màu, hợp lại với nhau thành một quả cầu khổng lồ, bắn thẳng về phía những người còn đang chống cự
Lộc Hạng Kiếp, Lộc Bằng Tâm, Đán Kỳ Anh, Nhân Sư, Thiên Nga Trắng, Hoàng Lam, Đoạn Trung, Vương Nhạn lần lượt ngã xuống, trơ mắt nhìn Hạ Vĩnh đắc ý cười nói
"Để ta kể cho các ngươi nghe ... một câu chuyện xa xưa ... Hơn 6 vạn năm về trước, khi cuộc sống của nhân loại còn bị đe dọa bởi yêu quái, khi hòa bình, yên ổn còn là một cái gì đó quá mức xa vời, một người đàn ông đã xuất hiện – người sau này được mệnh danh là Thần. Trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, Thần cuối cùng cũng dẹp xong yêu loạn, lập nên trật tự mới cho nhân gian. Là một trong những pháp sư thân cận dưới trướng của Thần, đồng thời cũng là người Thần tín nhiệm nhất, cha ta, tức Hạ Dã được Thần giao lại quyền lực ngút trời, trở thành người đứng đầu toàn thiên hạ trước khi Thần biến mất vô tung. Hạ gia cũng vì thế trở thành gia tộc thống lĩnh nhân giới"
"Không muốn là người phụ bạc những chiến hữu đã từng cùng mình vào sinh ra tử, cha ta phong cho Đoạn Phú Trân và Tần Ly Túc là hai đại tư tế, nắm giữ quân lực chủ chốt của hai dòng pháp sư là Thuần và Diệt, Hoàng Duật, Lẵng Quý và Lãnh Nhân Môn trở thành ba trưởng lão cố vấn, có tiếng nói nhất định trong mọi quyết định với thiên hạ. Cha ta tưởng, bọn chúng sẽ hài lòng với những gì người ban. Nhưng không, người đã lầm. Một sai lầm chết người"
"Đố kỵ, ghen ghét vì sao Thần lại chọn người chứ không chọn chúng, 5 tên lòng lang dạ thú đó đã liên kết với nhau, tìm cách hạ bệ cha ta. Mọi việc bắt đầu từ khi ta và nương tử sinh hạ Hạ San, nữ hài duy nhất của dòng họ. Vào thời điểm đấy, không hiểu vì lý do gì, hàng loạt sinh linh vô tội bị hạ sát không chút thương tiếc. Con số cay nghiệt tăng dần cho tới tận 10 vạn. Nhân cơ hội trời ban đó, bọn chúng thay nhau tung tin đồn rằng, mọi sự là do Hạ San chào đời. Rằng nó là Yêu Vương đội lốt người, rằng nó là nữ nhân xui xẻo, mang tới họa diệt thế tới cho nhân gian. Rằng cách duy nhất để bảo vệ thế gian, là trừ khử nó!"
"Một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn ngàn. Lời bịa đặt vô căn cứ đó dần dần trở thành sự thật mà toàn dân tin tưởng. Cha ta biết tin, đùng đùng nổi giận, đích thân bác bỏ tin đồn nhảm, trực tiếp răn đe bất cứ kẻ nào cả gan nhắc tới chuyện này một lần thêm nữa. Những tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng đó chỉ là khởi đầu, khởi đầu của máu me, của tang thương, của sinh ly tử biệt"
"Đoạn Phú Trân, Tần Ly Túc, Hoàng Duật, Lẵng Quý và Lãnh Nhân Môn ngấm ngầm tập hợp quân đội, đợi thời cơ chín muồi để tạo phản, lật đổ Hạ gia. Phu nhân ta tình cờ biết được tin này và thế là ... thế là ... chúng bức nàng nhảy vực tự tử. Lúc đầu, ta cứ nghĩ tất cả đơn thuần chỉ là một tai nạn, cho tới khi ... ta tìm được bức huyết thư nàng viết vội vàng trước khi ... trước khi ..."
"Dù hơn 6 vạn năm đã trôi qua, ta vẫn nhớ như in cái ngày định mệnh ấy. Hôm đó, giao lại hai khúc ruột nhỏ bé của mình là Hạ Triết và Hạ San cho 8 vị huynh trưởng của mình chăm sóc, ta và Doanh Tàng – thư đồng từ bé đi theo ta, ra ngoài thực hiện chút công vụ của Hạ gia. Cả đời ta cũng không sao ngờ rằng, đó lại là lần cuối cùng ta gặp thân nhân của mình"
"Giữa đường đi, một đôi vợ chồng nghèo khổ đang rét run trong cái giá lạnh của mùa đồng bất tỉnh trước móng ngựa của ta và Doanh Tàng. Lòng trắc ẩn nổi lên, ta trao cho người chồng tấm áo khoác mình đang mặc, để họ dùng xe ngựa của mình rồi ta cùng với Doanh Tàng dùng phép khinh công rời đi, không quên dùng phép thuật bảo vệ cơ thể trước thời tiết khắc nghiệt"
"Lòng ta đột ngột nóng như lửa đốt. Linh tính có việc chẳng lành, ta tức tốc hồi Hạ phủ. Và điều ta nhìn thấy là gì? Hạ phủ bừng bừng bốc chảy. Máu chảy thành sông, xương chất thành núi. Thi thể người người vương vãi khắp nơi. Lớn có, nhỏ có, già có, trẻ có, không thiếu bất kỳ ai. Cha ta cùng 8 vị bá phụ đều bỏ mạng. Các vị huynh trưởng của ta đều thịt nát xương tan. Ôm ấp một tia hy vọng trong lòng, ta thầm cầu mong không có việc gì xấu xảy ra nhưng ... nhưng ... nhưng ... Giữa ngổn ngang máu thịt bầy nhầy, tấm áo đích thân phu nhân đan cho Hạ Thiết, chiếc vòng tay lục lạc – quà sinh thần đầy tháng của cha ta tặng Hạ San ... đều nhuốm đỏ ... đỏ một màu ... với những mảnh thịt ... tan nát ... xung quanh ..."
"Nếu không phải ta trước khi trút hơi thở cuối cùng, cha của Doanh Tàng nói cho 2 người bọn ta biết hung thủ là ai, ta làm sao có thể biết được là kẻ khốn nạn nào đã ra tay? Tại sao??? Tại sao??? Tại sao bọn chúng có thể vô nhân tính đến thế? Tại sao chúng có thể nhẫn tâm sát hại toàn gia ta? Tại sao ngay cả những đứa trẻ vô tội, chúng cũng không tha???"
"Đè nén đau thương, ta cùng Doanh Tàng trốn chạy, vì chúng ta biết, 5 kẻ đó sẽ chẳng tha cho chúng ta. Hai ta còn quá yếu, không phải là đối thủ của chúng! Và rồi, sau đó, ta gặp Giáo chủ - người cho ta sức mạnh, người cho ta niềm tin, người cho ta hy vọng, người cho ta cơ hội trả món nợ máu năm nào, cũng như có thể một lần nữa, trùng phùng với người nhà ta"
"Ta vẫn nhớ như in, cái ngày ta có đủ năng lực để rửa hận. Nhưng ôi thôi, khi đó, cả 5 kẻ cầm thú kia đều đã không còn. Ngay lúc đó, ta chỉ muốn vung đao giết sạch hậu duệ của chúng. Nhưng Giáo chủ xuất hiện, nói với ta rằng, ta phải đợi. Đợi cho đến khi mặt trăng máu mọc lại lần nữa, giống như cái đêm Hạ gia bị diệt. Bởi, đó là lúc, nhân gian với địa ngục gần nhau nhất. Khi ấy, nếu ta đại khai sát giới, ta sẽ có thể dùng máu của quân thù, hồi sinh cho những người đã khuất!"
"6 vạn 6 nghìn 6 trăm đã qua. Rốt cuộc, ta cũng có thể chờ tới ngày này! Mọi khổ cực, mọi tính toán của ta rốt cuộc cũng đã được đền đáp. Vì ngày này, ta ra sức thu nhận những kẻ bị dồn vào đường cùng, đào tạo chúng thành cánh tay đắc lực cho mình. Vì ngày này, ta không màng cực khổ cài cắm người vào tam quốc nhị họ. Là Lữ Nhiên, là tể tướng Nguyệt Dạ, là ..."
Lời còn chưa nói hết, sát khí hung hãn từ khắp nơi truyền tới quanh quẩn Triệt Hạ đài làm cho Hạ Vĩnh không thể tin đó là sự thật. Còn kẻ nào vẫn còn khả năng chiến đấu ư?
"Lữ Nhiên là thuộc hạ của ngươi?"
Thế Thành từ từ đứng dậy, chậm rãi hỏi Hạ Vĩnh
"Nếu đúng vậy thì sao?"
Trước câu trả lời gần như là khẳng định của Hạ Vĩnh, lòng căm hận trong Thế Thành tuôn trào. Nếu không có hắn, sẽ không có Lữ Nhiên. Nếu không có Lữ Nhiên, sẽ không có trận chiến đêm đó. Nếu không có trận chiến đêm đó, mẹ ta sẽ không bao giờ rời xa tỷ đệ ta!
Tất cả. Là. Do. Hắn!
Vết sẹo trên mu bàn tay phải cùng với đám bán yêu trẻ thơ của Hạ Vĩnh giúp cho câu hỏi thường trực trong Hồng Tuyết, Dạ Cơ có được đáp án
Ngày đó, sau khi Dạ Cơ mất tích, có một nam tử áo tím đã tới, có mưu đồ bất chính với Hồng Tuyết. Do kháng cự hắn, Tần Tú Sinh – phụ thân Dạ Cơ chịu trúng phải vết thương trí mạng, buộc phải dùng "Bảo hồn thạch" phong ấn linh hồn mình vào đá, trước đó chỉ kịp để lại dấu tích trên mu bàn tay phải của kẻ thủ ác
Tất cả những điều trên, đều phù hợp với Hạ Vĩnh!!!
Đó là chưa kể, đám bán yêu hắn mang tới, giống hệt với tình trạng của Hồng Tuyết ngày chàng và Dạ Cơ trùng phùng sau bao năm xa cách
Hắn, chính là hắn!!!
Hơn thế nữa, dựa vào chút suy nghĩ ít ỏi Khuynh Vũ đọc được từ hắn, nam tử tên Doanh Tàng nãy giờ được hắn nhắc tới, chính là nam nhân mặt sẹo, cũng tức lão đạo sĩ khốn nạn đã giam giữ linh hồn Dạ Cơ trong tranh, phá tan mái ấm hạnh phúc của nàng
Thù mới, hận cũ chồng chất, há có thể không báo???
Hồng Tuyết đứng dậy, chân thân hiển hiện là bé trai tuổi chưa quá 10, dõng dạc nói, "Hạ Vĩnh, tại sao? Tại sao năm đó ngươi lại cho người hủy đi hạnh phúc của gia đình ta? Tại sao ngươi lại nhắm vào ta? Tại sao ngươi lại biến ta trở thành ta như bây giờ? Ta rốt cuộc đã đắc tội gì với ngươi cơ chứ???"
Hạ Vĩnh nhìn Hồng Tuyết, ánh mắt hiện lên vẻ không tin, "Là ngươi? Ngươi vẫn chưa chết vì độc tố ư?"
Dạ Cơ căm hờn lên tiếng, "Hạ Vĩnh, ngươi vẫn chưa trả lời tướng công ta? Vì nguyên cớ gì ngươi lại nhắm vào chúng ta? Phải chăng ... là do ... quá khứ trước đây mà tướng công ta đã quên lãng?"
Hạ Vĩnh lớn tiếng cười, "Ha ha ... ha ha ... quá khứ? Quá khứ??? Thật là nực cười, Hồng Tuyết ... ngươi thì làm gì có quá khứ ... Ha ha ha ... năm đó, ta nhắm vào ngươi, nhắm vào gia đình ngươi bởi đơn giản ta không muốn hắn đoạt được năng lực thần bí của ngươi, nữ nhân ạ"
"Hắn? Hắn là ai?", Dạ Cơ thắc mắc hỏi
"Hắn ... là Thần Sứ. Còn về chuyện, hắn thực sự là ai, có hình dạng ra sao, ngươi nên hỏi Hồng Tuyết. Hắn ta còn rõ hơn ta gấp nhiều lần"
"Hỏi ta? Sao lại hỏi ta? Hạ Vĩnh, ngươi nói rõ cho ta nghe. Ta rốt cuộc có thân phận như thế nào ...?"
Tạo kết giới bảo hộ Vụ Đương, Dạ Nguyệt nghe những lời Hạ Vĩnh nói, thâm tâm có chút khó hiểu. Nếu như những bán yêu hắn ta mang tới nơi đây, chỉ có tối đa 3 nguyên tố, vậy thì vì sao ngày ấy hắn ta lại biến Hồng Tuyết thành ngũ hành yêu? Chẳng nhẽ ... là bởi ... đệ ấy ... "đặc biệt"?
Hơn mười mấy mỹ nam mỹ nữ chậm rãi xếp thành một hàng, giương ánh mắt căm thù như muốn đâm nát thân hình Hạ Vĩnh
Là hắn đã hãm hại thánh chủ/ tiểu thư/chủ nhân/ mẹ!!!
Thân hình Tuyết Lăng chậm rãi biến mất, thay vào đó là dung nhan bí ẩn của Bạch Băng. Toàn trường ngạc nhiên, không tin vào điều mình vừa chứng kiến. Thế gian có thứ phép thuật kỳ diệu như vậy ư? Khoan, nếu Bạch Băng là Tuyết Lăng, vậy thì Bạch Băng kia là ai?
Không để mọi người đợi lâu, hoa nhan nữ tnhân đứng trước Kim Nguyên Khánh hiện nguyên hình là nam tử với khuôn mặt dễ thương, phục y đặc biệt với tay áo dài thõng, trái ngược với phần dưới thân bó sát, làm lộ đôi chân thon nhỏ. Chàng, không ai khác chính là Nhật Vy
Đúng vậy, hôm nay, Tuyết Lăng là do Bạch Băng hóa thành, còn Bạch Băng lại chính là do Nhật Vy đóng giả
Hồng Hoa, Hoàng Điệp, Da Nguyệt, Dạ Cơ, Hồng Tuyết, Tử Vân, Đán Thần, Khuynh Vũ, Yên Chi, Bạch Băng, Tú Sinh, Đoạn Thế Thành, Hồng Phụng Nhan, Đán Tử Y, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, Nhật Vy đồng thời lao về phía Hạ Vĩnh với toàn bộ sức mạnh của mình, mở ra một hồi đại chiến mới
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]