Miên man đắm chìm trong giấc ngủ sâu, Hồng Tuyết cuối cùng cũng chịu mở mắt. Đảo mắt xung quanh mộtvòng, nhận ra khung cảnh quen thuộc của căn phòng bao năm qua chung sống cùng Dạ Cơ, Hồng Tuyết nhẹ nhõm thở dài
Vậy là ta đã quay lại ngọc lâu rồi. Chắc hẳn chủ nhân đã giải quyết xong Soul – Eater rồi mang theo ta về đây. Ngoài người ra, ai còn có thể làm được việc này cơ chứ?
Xung quanh vắng lặng, không chút tiếng động, chỉ có ánh nến trong phònglà vẫn bền bỉ cháy, soi sáng gương mặt trẻ thơ của chàng. Chỉnh tranglại y phục, Hồng Tuyết xuống giường, vô thức cất bước đi tìm Dạ Cơ. Baonăm nay, cứ mỗi khi thức giấc, việc đầu tiên chàng làm, chính là kiếmtìm bóng hình nương tử của mình, như thể một bản năng, một thói quenkhông gì có thể thay thế
Kể từ sau cái ngày định mệnh nhiều năm về trước ấy, thâm tâm ta khônghiểu sao cứ tồn tại một nỗi sợ vô cớ. Sợ hãi rằng, một mai kia, khi tathức dậy, nương tử sẽ biến mất, để lại một mình ta bơ vơ trên cõi đờinày. Vạn năm có lẻ đã trôi qua nhưng ta vẫn không sao … không sao vượtqua được … sự ám ảnh đấy
Trước kia, khi còn là một nam nhân thân cao 1m8, gia đình ta có chỉ lànhạc phụ Tú Sinh, nương tử Phụng Nhan. Đã bao lần, ta có ý định đi kiếmtìm phụ mẫu thân sinh nhưng lạ kỳ thay, ngay cả 1 chút ký ức về họ, tacũng không có. Lâu dần, ta cũng không còn quá quan tâm về thân thế thậtcủa mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-vo-tinh-tuyet-lang/3178489/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.