Yên lặng quá … Thật sự yên lặng quá …
Phải chăng, khi chết đi rồi, con người ta sẽ không còn lắng nghe bất kỳ thanh âm nào nữa?
Tất cả sẽ chỉ là một màn đêm … một màn đêm bất tận … vô thanh vô sắc…???
“Tỉnh lại đi … ngươi tỉnh lại đi…”
Ai đang lên tiếng vậy?
Là ai?
Rốt đó cuộc là ai?
Là người tỷ tỷ ta mới nhìn thấy một lần?
Là người ca ca mang dáng hình hài nhi?
Hay là người cháu trai sở hữu vẻ ngoài nữ tính vô ngần kia?
Là ai?
Rốt cuộc là ai?
“Tỉnh lại … ngươi tỉnh lại đi…”
Tỉnh lại ư?
Ta mệt lắm rồi …
Giờ ta chỉ muốn ngủ … ngủ một giấc thật sâu … thật sâu … mà thôi
Tỉnh lại thì có ích lợi gì cơ chứ?
Phụ thân không còn … ta sẽ chỉ là một kẻ bơ vơ không người thân thích?
Vậy, tại sao ta phải tỉnh lại … ?
Sống đơn côi một mình … cuộc sống đó khác nào chết đâu ...
Ta thà chết còn hơn… Ak mà đúng rồi …
Giờ có muốn … ta cũng chẳng thể tỉnh lại …
Không phải … ta đã chết … chết rồi sao …
“Bốp”
Bờ má Xích Lôi bị một ai đó tát thật mạnh khiến cho viễn cảnh trong tâm trí chàng hoàn toàn tan biến. Chầm chậm mở mắt trái, con mắt duy nhất còn có thể nhìn thấy ánh sáng của mình, Xích Lôi nói, “Đây là … là …?”
Người thiếu nữ vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-vo-tinh-tuyet-lang/3178481/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.