Ngoại thành Thiên Lang quốc
Mặt trởi đã sớm biến mất, để lại nhân gian cho bóng đêm ngự trị cùng với sự điểm tô của những vầng tinh tú. Không có bất kỳ tiếng động nào quấyphá giấc ngủ của vạn vật nơi đây, khiến cho bức tranh phong cảnh êm đềmđến vô ngần
Thế nhưng, sự yên ả đó kéo dài không được bao lâu thì từ xa vang vọnglại những tiếng vó ngựa dồn dập. Ngồi trên ngựa là những quân nhân phụctrang đầy đủ, đi thành vòng tròn bảo vệ cho chiếc kiệu ở chính giữa.Trong kiệu là một nữ nhân với vẻ ngoài hiền lành đang dựa vào người namtử toát trên mình thứ cốt cách cao quý không thể che dấu
“Hoàng Quân, liệu Lam nhi có chuyện gì không? Thiếp… thiếp… lo lắm”. Mộc Nhã run run lên tiếng, ánh mắt nàng không ngừng nhìn lên khuôn mặtHoàng Quân hằng mong tìm trong đó được chút an ủi cho cái tâm trạng bấtan hiện giờ của mình
Biết được suy nghĩ của Mộc Nhã, Hoàng Quân ôn nhu đưa tay nắm lấy taynàng, “Không có chuyện gì đâu. Ta tin tuyệt sẽ không có chuyện gì. Ôngtrời sẽ không nỡ trừng phạt Lam nhi, 1 đứa trẻ vô tội. Nàng đừng lolắng”
“Thiếp biết… chỉ sợ…”
Hoàng Quân giang tay, ủ nàng vào trong ngực mình, “Có ta ở đây, nàngkhông việc gì phải sợ hết. Không phải ta đã nói rồi sao? Dù trời có sậpcũng có ta đỡ thay nàng”
Mộc Nhã nhẹ gật đầu, tự cho phép bản thân mình tham lam đắm chìm trongsự ngọt ngào Hoàng Quân mang lại, dù cho đôi khi nàng cũng biết rằng,mối tình của nàng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-vo-tinh-tuyet-lang/3178438/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.