Xoa xoa chiếc nhẫn ngọc nơi ngón tay mình, Tuyết Lăng chậm rãi thốt nên từng từ, “Ai nói, ta chỉ có một mình”
Lời vừa dứt, bên cạnh Tuyết Lăng bỗng nhiều thêm 5 người. 1 hài tử áođen với nét chững chạc trước tuổi trên khuôn mặt bé thơ, 1 nữ tử áotrắng phất phơ trong gió, 1 nam thanh niên áo xám đang cầm trong taythanh trường kiếm, 1 nữ nhân áo đỏ với vẻ mặt sắc lạnh và 1 người phụ nữ tóc nâu có khuôn mặt bị che dấu sau lớp vải ngọc
Nhìn cả 6 người Tuyết Lăng, Lữ Nhiên cười cười, “Chỉ dựa vào mấy kẻ cócông lực chưa đến cấp 8 Trung Yêu, Trung Vương mà cũng đòi lấy mạng tasao? Nực cười, quá sức nực cười. Ha ha…”
Hồng Tuyết nhìn Lữ Nhiên, chầm chậm đáp lời, “Lấy được mạng ngươi haykhông điều đó đâu phải do người nói được là được! Công lực ngươi mạnhhơn chúng ta thì sao? Đó đâu phải yếu tố quyết định trong chiến đấu”
Dạ Cơ nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Hồng Tuyết, gật đầu, “Tướng công nóiđúng. Lữ Nhiên, người đừng tưởng rằng bản thân tài giỏi. Chúng ta tuykém ngươi nhưng 2 đấm không chống lại được 4 tay, thắng thua còn chưaxác định”
Lữ Nhiên vuốt ve mái tóc của Hoàng Đằng, ánh mắt đột nhiên trở nên sắclạnh kinh người, “Ma nữ, ngươi đừng nghĩ bản thân có chút đặc biệt mà ta phải sợ ngươi. Trên đời này, không phải ai cũng bó tay trước một ám yêu như ngươi đâu”
Hừ. Chỉ là một hồn ma u uất trên thế giới này nhiều năm rồi trở thànhyêu quái, có chút xíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-vo-tinh-tuyet-lang/3178424/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.