“Đằng nhi, Lữ Nhiên, hai người có sao không? Nhanh … nhanhlên… chúng ta sắp ra khỏi khu rừng chết tiệt này rồi, khi đó, chúng ta chắc chắnsẽ an toàn”
Nắm chặt lấy bàn tay của Hoàng Đằng và Lữ Nhiên, Hoàng Lựcphi thân trên không trung, dùng tốc độ nhanh nhất của mình rời khỏi nơi chốnnguy hiểm này. Trong sâu thẳm thâm tâm mình, chàng không ngừng lo lắng, sợ rằnghài nhi, thê tử yêu dấu của mình sẽ gặp phải sự bất trắc. Không, Hoàng Lực taquyết sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra, không bao giờ…
Hoàng Liễu bay đằng sau, nhìn thấy bờ trán không ngừng toátmồ hôi do vận công quá lực của Hoàng Lực, nội tâm chàng càng thêm đau đớn. Ngườiđằng trước mặt quả thực là phụ thân của ta ư? Nếu là vậy, tại sao cả chặng đườngdài, người không hề quay lại nhìn ta dù chỉ một cái, đảm bảo rằng ta vẫn bìnhan vô sự? Nếu là vậy, tại sao ánh mắt người lúc nào cũng chỉ quan sát lấy HoàngĐằng mà không bao giờ nhìn thấy ta? Ta cũng là nhi tử của người, cũng là máu mủruột rà của người, … tại sao người mãi mãi không chấp nhận ta??? Tại sao???
Đám người Hoàng Lực đang phi hành trên không thì đột nhiên,một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh thẳng về phía họ, khiến cho cả bọn ngã nhào xuốngmặt đất. Lấy lại tinh thần của mình, Hoàng Lực đứng lên hét lớn, bộc lộ ra hếtcái khí chất đế vương có trong người của hắn
“Là kẻ nào dám ra tay cản đường bổn vương? Có giỏi thì ngườilộ mặt ra đây cho ta”
“Hoàng quân vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-vo-tinh-tuyet-lang/3178417/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.