Ads“Nương tử, nàng nói xem, sao tự dưng hôm nay chủ nhân lạisai chúng ta cùng với ngũ đệ, ngũ muội, lục đệ, lục muội cùng nhau đi thámthính tin tức của Uyên Ương quả cơ chứ? Nếu chỉ đôi ta thôi ta không nói làmgì, đây lại…”, Hồng Tuyết đang phi thân trên không trung liền dừng lại, quay đầunhìn mọi người phía sau. Thấy vậy, Dạ Cơ theo bản năng giảm dần tốc độ, bay đếnchỗ Hồng Tuyết, nhẹ ôm thân thể bé nhỏ của chàng vào lòng
“Tướng công, thiếp nghĩ, chủ nhân làm việc gì ắt đều có lýdo của mình. Chàng nói xem, từ trước đến nay có khi nào chủ nhân làm việc thiếusuy nghĩ đâu. Còn về việc tại sao cả 6 chúng ta phải cùng nhau lên đường, thiếpnghĩ chủ nhân chắc muốn đảm bảo an toàn cho chúng ta”. Hơi thở ấm áp của Dạ Cơkhông ngừng phả lên trên khuôn mặt trẻ con của Hồng Tuyết, khiến cho giờ đây, bờmá xinh xinh của chàng có đôi chút không được tự nhiên
“Tứ ca, đệ nghĩ tứ tỷ nói đúng đấy. Dù sao đã lâu rồi chúngta không được tự do ra ngoài, hôm nay coi như là đi chơi đi, như vậy không phảiổn rồi sao?”, Đán Thần nhìn một màn tình cảm trước mắt, nhẹ nhàng cất tiếng rồisau đó nhanh chóng vòng bàn tay thon dài của mình qua eo của Tử Vân, khẽ ôm lấynàng. Tử Vân tuy biết được mục đích của chàng nhưng cũng không hề phản đối màchỉ im lặng, mặc cho chàng ta “tự tung tự tác”
Phía sau lưng bọn họ, một con cửu vĩ hồ ly to lớn, đang chởtrên mình một nam tử áo xanh lá khôi ngô tuấn tú, nhàn nhãn phe phẩy chiếc quạtgiấy của mình, ngằm nhìn khung cảnh thiên nhiên quanh nơi họ đứng. Nhận thấyKhuynh Vũ có điểm hơi khác thường, Yên Chi liền nghểnh cổ lên, “Vũ ca, huynhlàm sao vậy? Thân thể không khỏe ở đâu ak?”
Khuynh Vũ lắc đầu, “Ta làm sao mà không khỏe cho được cơ chứ?Từ khi rời ngọc lâu đến giờ, nàng đã phải hóa thành bản thể để giúp ta di chuyển,theo kịp mọi người. Nếu mệt, người mệt phải là nàng mới đúng”
“Thiếp không sao, chàng quên rồi sao, kể từ sau khi hấp thụThiên Ngọc châu, công lực thiếp tăng tiến, cộng thêm trầm mình nơi cái hồ đỏ tựamáu kia, thân thể thiếp cũng đã xảy ra những biến hóa không hề nhỏ. Chàng xem,so với trước kia, bản thể của thiếp không phải to lớn gấp nhiều lần sao? Chởchàng, thật sự không tốn chút sức lực nào cả, hơn nữa…”, ngập ngừng giây lát,Yên Chi tiếp lời, bờ má nàng không hiểu sao tự dưng hởi đỏ, làm cho giọng nói củanàng cũng vì thế mà thay đổi theo, “… có thể chở huynh trên tấm thân yêu quáinày, đối với muội đó là hạnh phúc. Muội chỉ hy vọng, không vì bản thể này màhuynh kinh sợ muội. Đối với muội, thế đã là đủ rồi”
“Yên Chi khờ, ta làm sao có thể sợ muội cơ chứ? Ngược lại,ta thấy bản thể của muội thật sự quá đẹp… Muội đừng lo lắng mấy việc dư thừa nữa,như vậy mới thật sự là tốt”, quàng tay ôm lấy chiếc cổ to lớn, được bao phủ mộtlớp lông trắng tựa tuyết, Khuynh Vũ thì thầm vào tai Yên Chi, khiến cho bờ má củanàng vì thế mà cảng ửng đỏ, khiến cho bộ dạng của nàng lúc này nếu có ai nhìnthấy, chắc chắn sẽ không ai có thể sợ hãi, lẩn trốn nàng
Tất nhiên nếu như kẻ đó không có đụng đến Khuynh Vũ, bởi nếukhông, Yên Chi sẽ cho kẻ đấy biết được thế nào là sự đáng sợ của nàng
Dạ Cơ ôm lấy Hồng Tuyết, Tử Vân nhẹ nhàng dựa vào vai Đán Thần,Khuynh Vũ không ngừng dụi mặt vào bộ lông óng mượt của Yên Chi, cảnh vật nơiđây cùng vì hành động của bọn họ mà trở nên ấm áp, ngập tràn nhu tình
“Các ngươi, hãy hồi ngọc lâu, ngay bây giờ”
Đúng vào lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên, khiếncho ngay lập tức, 6 thân ảnh đó liền biến mất nơi địa phương xa lạ kia. Trướckhi ra đi, tất cả mọi người vẫn thật không hiểu, mục đích của chuyến đi này làgì? Mọi người do đang quá mải phân vân mà không nhận ra, trên khuôn mặt thưsinh của Khuynh Vũ tự lúc nào đã hiện lên một vầng bàn nguyệt đẹp đẽ vô ngần
Về đến ngọc lâu, đập vào mắt mọi người là điều vô cùng bấtngờ, khiến cho ai nấy đều trợn mắt há mồm, không phát ra dù chỉ 1 thanh âm
Đây … đây là…
Nhìn tòa nhà phía trước, tất cả có chút không nói nên lời.Tòa nhà đó, vẫn như mọi ngày, kiên cố đứng vững một nơi. Chỉ có điều, giờ phútnày, tòa nhà đó được khoác thêm 1 lớp áo mới, lớp áo màu đỏ tươi Khắp nơi, tráiphải trên dưới, dán đầy những chữ “Hỷ” to lớn, mang cùng một sắc với ngọc lâu.Phía ngoài cổng, đôi dải pháo dài chạm xuống tận đất cùng với đôi câu đối:
“Trăm năm tình viên mãn
Bạc đầu nghĩa phu thê”
làm cho khung cảnh xung quanh như cùng chung vui, cỏ câythêm sắc, nắng ấm thêm tươi, tâm can mọi người thêm phấn khởi
Đây … đây là…
Đâu nào đã hết, điểm tô bức tranh tuyệt mĩ đó là những chúbướm mang trên thân mình đôi cánh màu đỏ, màu trắng, dập dờn trên không, thêmvào đó là cỗ hương thơm dịu nhẹ, đung đưa trong không khí, làm cho những ai cócơ hội nhìn thấy đều không khỏi trầm trồ một phen
Đây … đây là…
Từng dải lụa tươi tắn khoe sắc đỏ của mình bỗng uyển chuyểndi động, thoát ra từ tòa ngọc lâu phía trước, bay thẳng về 4 phương 8 hướng. 6dải lụa mị hoặc đó không quên bay vè phía đám người Dạ Cơ, quấn lấy bọn họ, tạothành những vòng tròn đồng tâm, che kín đi tất cả bức tranh trước mặt. Giây látsau, khi được thả ra, tất cả mọi người đều cảm nhận được trên mình có sự thay đổi- 1 sự thay đổi không hề nhỏ
Nào còn đen, trắng. Nào còn xám, đỏ. Nào còn lục, cam. Giờđây, tất cả mọi người đều khoác chung trên người một màu đỏ tươi xinh đẹp. DạCơ, Tử Vân, Yên Chi, khuôn mặt thiếu nữ của ba người còn được điểm lên trên đónhững lớp trang điểm nhẹ nhàng, làm tôn lên làn da trắng tựa tuyết cùng với nhữngnét như điêu như khắc của chính mình.
Đôi môi ba nàng giờ đây căng mộng, hồng hào, mang theo sắc đỏvô cung quyến rũ. Lông mi cong dài, mượt mà, đen nhánh, khiến cho đôi mắt củacác nàng được thêm vào nét thâm trầm, cuốn hút, làm cho Hồng Tuyết, Đán Thần,Khuynh Vũ khi nhìn đến đều không ai bảo ai hóa thành tượng đá
Đẹp… Quả thực quá đẹp…
Chứng kiến người thương nhìn mình không chớp mắt, ngay cả nhữngđộng tác nhỏ nhất đều không có, Dạ Cơ, Tử Vân, Yên Chi có chỗ không quen. Nhấtlà Yên Chi, khuôn mặt nàng giờ phút này ửng đỏ, khiến cho lớp phấn nơi má nàngcàng thêm nồng, thêm sắc, làm cho bộ dáng e thẹn của nàng khắc sâu hơn nữa vàotâm khảm của Khuynh Vũ, đời này kiếp này không bao giờ có thể lãng quên
Sinh ra vốn đã lạnh lùng, thế nhưng, lúc này đây, tâm trạngTử Vân có những sự kích động vô cùng mới lạ. Đôi mắt đen nhánh của nàng mặc dùvẫn cố tỏ ra lãnh cảm nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong đó một tia xúc động,không nói nên lời. Lẽ dĩ nhiên, sự biến chuyển cảm xúc này của nàng sao có thểthoát khỏi tấm mắt của Đán Thần cơ chứ?
Khoác lên mình bộ y phục tân nương, Dạ Cơ lại nhớ lại ngàyđó, ngày nàng được gả cho Hồng Tuyết, ngày mà nàng trở thành người phụ nữ hạnhphúc nhất thế gian này. Từng cử chỉ, từng lời nói của hai người đêm hôm đó mãimãi tồn tại trong tâm trí nàng, không gì có thể thay thế, không gì có thể xóanhòa.
“Mọi người nếu như đã đến đông đủ, chúng ta hãy bắt đầu nghithức ngay bây giờ”
Tiếng nói trong trẻo của Tuyết Lăng vang lên, khiến cho 6con người đang chìm trong suy nghĩ của chính mình thức tỉnh, đồng loạt đưa ánhmắt của mình về phía tiểu hài áo trắng trước mặt. Ánh mắt đó sao mà bao gồm nhiềuloại cảm xúc! Xúc động có, biết ơn có, … muôn loại cảm xúc rối ren tuôn trào,quấn lấy từng dòng nghĩ suy của mọi người
Nàng…. Chẳng nhẽ nàng định….?
Vỗ tay hai tiếng, Hồng Hoa, Hoàng Điệp và Bạch Băng lần lượtbước đến, dẫn ba tân nương Dạ Cơ, Tử Vân, Yên Chi đi về phía lễ đường đã đượccông phu chuẩn bị. Còn về phía tân lang, tất nhiên là do Dạ Nguyệt phụ trách. 3mỹ nam tử cùng 1 mỹ hài tử chầm chậm đi theo 4 người con gái trước mặt, đôi mắthọ đều chứa đựng trong đó một bóng hình tri kỷ - bóng hình người nắm giữ tráitim họ, khiến cho họ cảm nhận được thứ tình cảm thiêng liêng nhất trên cõi đờinày – Chân tình
Tuyết Lăng đi trước dẫn đường. Trên đường đi, từng cánh hoahồng nhẹ nhàng tuôn rơi, kết hợp với những chú bướm sinh động, không ngừng tungbay tứ phía làm cho hiện lên một bức tranh hôn lễ tuyệt đẹp, nhất là khi nhữngtân nương, tân lang, phù dâu, phù rể đều là những nam thanh nữ tú, xinh đẹp độnglòng người
Tiến vào lễ đường, sau khi đã sắp xếp ổn thỏa vị trí cho bacặp đôi, Tuyết Lăng liền ngồi vào chiếc ghế chính giữa phòng, đứng sau lưngnàng là 3 người Hồng Hoa, còn Dạ Nguyệt thì không bởi hôm nay, chàng là ngườichủ trì hôn lễ. Ngồi ở hai bên là Ngọc Giai cùng với tất cả con cái của mọi ngườinơi đây.
Giờ phút này, khi đứng trước người mình yêu, thực hiện nghilễ quan trọng nhất đời, từng người từng người trong số những con người may mắnđó đồng loạt hồi tưởng lại quá khứ, hồi tưởng lại quãng thời gian khó phaitrong mối tình của họ
Dạ Nguyệt sau khi nhận thấy các cặp đôi đã ổn định, chàng liềnvui vẻ lên tiếng
“Nhất bái thiên địa”
Tuyết trắng rơi rơi, nam tử áo lục chầm chậm từng bước đi rahiên nhà rác nát của mình. Trước mắt chàng là hình ảnh một con hồ ly nhỏ béđang bị đại bàng công kích. Nhìn thấy con hồ ly đó, nam tử bỗng nhiên nhìn thấychính bản thân mình. Sinh ra côi cút, không chút người thân, bẩm sinh yếu đuối,tuổi thơ của ta, có ngày nào mà không bị bắt nạt, bị hành hạ??? Nay, ta lạinhìn thấy chúng, nhìn thấy hai con vật, một là kẻ hành hạ, hai là kẻ bị hành hạ,ông trởi phải chăng đang trêu đùa ta??? Không, ta … ta sẽ không để cho con hồly bé bỏng kia chịu phải cái kiếp nạn ta đã từng trải qua! Không… không…
Ngay lập tức, nam tử lục y liền vớ ngay cái gậy nằm ở gócnhà, hướng thẳng đầu con đại bàng kia mang phang, mà vụt tới tấp. Thấy vậy, conhồ ly nãy giờ vẫn ngoan cường chống đỡ liền nhân cơ hội đó phản công, nhằm bảotoàn sinh mạng cho mình
Bị đập đau, lại bị cắn, đại bàng ta tức giận, dùng mỏ củamình hết mổ hồ ly lại chuyển sang tấn công nam tử. 2 đấm khó chống lại 4 tay,sau một hồi lâu không đạt được mục đích, đại bàng ta liền uất ức bỏ đi, để lạisau lưng một thanh niên với lớp áo xanh lá tả tơi cùng những vết xước ngang dọctrên khuôn mặt nhợt nhạt của chàng và một tiểu hồ ly mình đầy vết thương, khẽrun lên vì đau, vì đói, vì rét
Từ ái ôm tiểu hồ ly vào trong lòng, thanh niên nhẹ nhàng lêntiếng, “Tiểu hồ ly, ngươi đừng sợ, có Khuynh Vũ ta đây, không ai có thể làm hạingươi đâu. Không ai cả…” Nếu như ngày xưa, có người cũng nói với ta như vậy,ta… ta…
Cảm nhận được tấm chân tỉnh của Khuynh Vũ, tiểu hồ ly thècái lưỡi hồng của mình ra, liếm liếm vết thương trên mặt chàng, rồi chầm chậmrúc đầu vào trong người chàng, mở to đôi mắt xinh xắn của mình như muốn hỏi,chàng có làm sao không?
“Ta không sao. Nào… giờ ngươi vào đây với ta. Khuynh Vũ ta từbé đến lớn đều ở một mình chốn này, giờ có ngươi, cũng bớt được hiu quạnh phầnnào… Từ giờ ta sẽ gọi ngươi là tiểu hồ nhé. Tiểu hồ từ nay sẽ mãi sống cùng Vũca ca nhé, không bao giờ ly khai, đã nhớ chưa?”
Năm tháng dần trôi, từ ngày có tiểu hồ, cuộc sống của KhuynhVũ bỗng nhiên thêm nhiều màu sắc, không còn cái cảm giác trống trải đến đáng sợmà chàng vẫn hay thường cảm thấy. Ngày nào cũng vậy, Khuynh Vũ đi đâu, tiểu hồliền theo đến đấy. Đó cũng là lý do, người dân quanh chỗ chàng sống đã quen dầnvới việc một chàng thư sinh áo xanh lá đi bán tranh với một con hồ ly lông trắng,đuôi có chấm cam theo bên cạnh.
…
“Tiểu hồ… tiểu hồ, ngươi đừng có việc gì. Vũ ca ca không thểsống thiếu ngươi, không thể. Ngươi cố lên, ta sắp tìm được đại phu rồi. Sắp rồi.Đừng rời xa ta, đừng rời xa ta, tiểu hồ”, ôm thân thể nóng rực của tiểu hồtrong tay, Khuynh Vũ bất chấp khung cảnh lạnh giá bên ngoài, chân trần chạy đitìm đại phu. Sợ tiểu hồ bị lạnh, chàng không quên đem tiểu hồ quấn vào trong lớpy phục rẻ tiền của mình, dùng bàn tay nứt nẻ vì lạnh che bớt gió đông
“Ngươi đi đi, ở đây ta chỉ chữa cho người, ai lại chữa chosúc vật bao giờ. Đang đêm đang hôm, gọi người ta dậy chỉ vì một con tiểu hồ lysắp chết. Đúng là đồ điên”, thầy thuốc làu bàu nhìn Khuynh Vũ, từ từ đóng cửa lại,ngăn cách chàng với hiệu thuốc của lão, như sợ chàng vào cơn túng quẫn làm liều.Nhưng chàng sao có thể? Kể cả có muốn đi chăng nữa, với thân thể đau yếu củachàng, chỉ sợ chưa cướp được gì đã bị người ta đánh chết rồi
“Đại phu, tôi cầu xin ông hãy cứu nó. Ông muốn tiền phảikhông? Tôi có tiền, ông chỉ cần cứu nó, tất cả chỗ tiền này sẽ là của ông. Tôicầu xin ông…. Cầu xin ông đó”, run run đưa ra những đồng bạc lẻ bán tranh cả tuầnnay mới có, Khuynh vũ quỳ xuống đất, van nài tên thầy thuốc vô lương tâm trướcmặt. Nhìn thấy những đồng bạc lẻ trong tay chàng, lão ta cằn nhằn một vài tiếngrồi mở cửa, để cho Khuynh Vũ đi vào
Sau khi đã khám xong, hắn ta vứt cho chàng một gói thuốc bétẹo rồi đưa tay lấy sạch số bạc lẻ chàng có và nhanh chóng đẩy chàng ra khỏi tiệmthuốc, không quên rủa thầm vài tiếng, “Đụng phải kẻ vừa nghèo vừa điên. Nếu nhưkhông phải sợ ngươi quỳ chết ở bên ngoài, ta không thềm khám cho cái thứ súcsinh kia đâu”
“Tiểu hồ, tốt, tốt quá rồi. Chúng ta về nhà… về nhà thôi. Vềnhà rồi Vũ ca ca sẽ sắc thuốc cho ngươi uống. Ngươi… ngươi sẽ hết bệnh thôi”, nắmchặt gói thuốc bé tẹo kia trong lòng bàn tay, nam thanh niên lại một lần nữa chạynhanh về nhà. Khuôn mặt chàng đỏ lên không biết là do không khí lạnh giá hay làdo chàng đang quá vui sướng? Dù sao, chàng cũng không để ý thấy, đôi mắt thondài của tiểu hồ ly trước đó vẫn nằm im trong lòng mình bổng chảy ra hai giọt lệtrắng muốt, tươi đẹp vô ngần
…
“Cô nương… cô là ai??? Sao cô lại ở trong phòng của tiểusinh?”, nhìn nữ tử áo cam trước mặt mình, Khuynh Vũ khó khăn lên tiếng. Đêmqua, sau khi cho tiểu hồ uống thuốc xong và đảm bảo rằng cơn sốt của nó đã suygiảm, Khuynh Vũ mới mệt nhọc lê xác lên giường. Cả một đêm chân trần chạy trêntuyết, hứng cái gió lạnh ban đêm cắt da cắt thịt, thêm nữa sức khỏe vốn đãkhông được tốt, Khuynh Vũ liền lên cơn sốt cao. Nhưng quanh đây làm gì còn aiquan tâm đến chàng mà đưa chàng đi khám bệnh cơ chứ? Kể cả có người thì giờphút này chàng cũng không còn một xu dính túi, lấy gì mà kê đơn bốc thuốc
Đáp lại câu hỏi của Khuynh Vũ là một sự im lặng. Nữ tử kianhư không để ý đến điều mà chàng phân vân, không ngừng lấy tay cảm nhận nhiệt độcủa chàng, thay khăn ướt cho chàng rồi đi về phía bếp, chuẩn bị một tô cháo giảisốt
Nhận thấy xung quanh mình thiếu đi tiểu hồ, Khuynh Vũ sốt ruộtlên tiếng, làm cho chàng ho khan từng trận, trông cực khổ vô cùng, “Cô nương,cô có thấy một tiểu hồ lông trắng, đuôi có chấm vài điểm màu cam không??? Nó làtri kỷ của tiểu sinh, vậy mà giờ không thấy đâu cả. Cô nương, phiền cô đi tìmnó về hộ tôi cái. Nó vừa mới khỏi bệnh, trởi lại lạnh giá thế này, nhỡ chẳngmay…”
“Ngươi thật sự quan tâm đến tiểu hồ đó như vậy ư? Kể cả bấtchấp bản thân mình sẽ gặp chuyện không may? Chì vì một con súc sinh ư? Ngươiđang ốm như vậy, ta bỏ đi, ngươi chỉ còn một con đường chết”, từ từ quấy nhẹ nồicháo, mỹ nữ lành lạnh đáp lời. Đôi mắt nàng vẫn như trước, chăm chú quan sát nồicháo mà không hề liếc nhìn Khuynh Vũ, cho nên chàng không thấy được một tia xúcđộng xẹt qua trên khuôn mặt nàng
“Khụ khụ…Cô nương nói sai rồi. Tiểu hồ không phải là súcsinh. Tiểu hồ là thân nhân duy nhất trên đời này của ta. Cô nương, xem như côlàm phúc, cô hãy đi tìm tiểu hồ về cho ta được không? Khụ khụ…”
“Nếu như ta nói cho ngươi biết, tiểu hồ đấy chính là yêuquái. Nó muốn ở bên cạnh ngươi chỉ để chờ thời cơ ăn thịt ngươi thôi, ngươi sẽlàm thế nào? Vứt bỏ nó? Giết nó?”
“Là yêu quái hay không, điều đó quan trọng sao? Trên đời nàyKhuynh Vũ ta thân cô thế cô, sống cũng chỉ qua ngày đoạn tháng. Nếu như khôngcó tiểu hồ, ta cũng đâu tìm được chút niềm vui nho nhỏ trong cuộc đời vốn tànnhẫn này cơ chứ? Ta tin, kể cả tiểu hồ có là yêu quái, nó cũng sẽ không hại ta.Không phải ta đã nói rồi sao, nó là thân nhân của ta, ta với nó là gia đình. Đãlà gia đình, không bao giờ có chuyện hại nhau”
“Ngươi thật sự…”
“Ta nói thật lòng đấy, nàng còn sợ gì nữa nào, tiểu hồ” Maymà trong lúc sức tàn lực kiệt này, ta vẫn còn có thể tri triển đọc tâm thuật. Nếukhông, sao ta có thể biết được, vị mỹ nhân trước mắt mình chính là tiểu hồ cơchứ?
“Chàng… chàng … sao có thể biết được….”
“Sao lại không thể cơ chứ? Tiểu hồ, nàng nói xem, nàng có thểhãm hại ta sao?”
“Thiếp, Vũ ca, thiếp là yêu quái, chàng là con người. Ngườivới yêu vốn không thể ở bên nhau. Chẳng nhẽ đến điều đó mà chàng cũng không biết?”
“Muội quên ta là ai sao? Là một thư sinh chân yếu tay mềm.Những sách vở mà ta đã đọc qua còn nhiều nhiều hơn số tranh mà ta bán được. Saota lại không biết? Nhưng ta không quan tâm. Cuộc đời này là của ta. Ta muốn sốngbên ai, đó là quyền của ta. Không ai có thể buộc ta làm những chuyện mà takhông thích”
“Vũ ca…”
Nghe xong những lời của Khuynh Vũ, mỹ nữ áo cam đầm đìa nướcmắt, lao thẳng vào ôm chàng. Ta đã từng lo sợ, lo sợ rằng một khi biết được talà ai, chàng sẽ khinh rẻ ta, xa lánh ta. Đó cũng là lý do tại sao bao lâu nayta vẫn ở trong lốt tiểu hồ, âm thầm sống bên cạnh chàng. Nhưng, điều ta lo lắngnhất đã không còn nữa rồi. Chàng chấp nhận ta. Chàng. Chấp. Nhận. Ta
“Tiểu hồ, muội có tên không? Giờ đây ta nào có thể kêu muộilà tiểu hồ được nữa, có phải không nào?”
“Vũ ca, muội tên Yên Chi”
“Yên Chi, cái tên hay lắm. Khụ khụ…”
“Chết thật, chàng hãy nghỉ ngơi đi. Nằm một lát, thiếp nấucháo xong rồi thiếp sẽ đút cho chàng. Chàng phải nhanh chóng bình phục đấy, cóbiết chưa?”
“Ta biết rồi…”
…
“Vũ ca, chàng đang viết cái gì đấy???”
“Ta đang viết thư pháp. Nàng thích ư?”
“Thiếp quả thực thấy cái này có vẻ hay hay”
“Vậy để ta dạy nàng cách viết nhé. Đây này… nàng phải cầmbút như thế này… Rồi viết theo đường này…”
Cầm nhẹ cánh tay bạch ngọc của Yên Chi, Khuynh Vũ ôn nhu chỉnàng cách viết. Ánh mắt chàng nhìn nàng trìu mến, ấm áp. Bàn tay nàng và chàngquyện vào nhau làm một, nhu tình nồng nàn, làm cho khuôn mặt của cả hai ngườicó chút ửng đỏ, đặc biệt là Yên Chi. Giờ đây, nàng khác chi một quả gấc chín mọngcơ chứ?
…
“Vũ ca, chàng nhìn xem, thiếp đã viết được chữ gì rồi đâynày???”
“K – H – U – Y –N – H V – Ũ . Y – Ê – N C – H – I “
“Đúng vậy, đó là tên chúng ta đấy, mai này, khi nào dọn cótiền dọn về nơi ở mới, thiếp sẽ treo những chữ này ở ngay chính phòng, để cho bấtcứ ai đi vào cũng đều thấy được chúng, biết rằng cả đời này, hai ta chỉ có nhaumà thôi. Không ai có thể chen vào giữa chúng ta. Không bao giờ”
…
“Khuynh Vũ, chàng làm sao vậy? Sao tự dưng chàng lại trở nênnhư thế?”
Nhìn nam thanh niên nằm bất tỉnh trên giường, Yên Chi lòngđau như cắt. Những chữ đại phu nói với nàng cứ ám ảnh nàng, thiêu đốt tâm can,khiến cho thần trí nàng điên đảo. Vô – phương – cứu – chữa!!!
“Vũ ca, chàng đừng có việc gì! Đửng bỏ mặc muội trên cõi đờinày. Đừng mà….”
Nhẹ hôn lên bờ trán của Khunh Vũ, từng giọt lệ cùa Yên Chilăn dài trên khuôn mặt thư sinh của chàng. Như cảm nhân được tấm lòng của YênChi, đôi môi mấy ngày qua vẫn bất động bỗng nhiện mở ra, mấp máy từng lời, “YênChi, ta muốn được ngắm tuyết rơi, được trở lại cái ngày ấy, cái ngày ta gặp muộilần đầu tiên. Muội còn nhớ không, hôm đó…”
Tuyết rơi?!?
Bây giờ đang là mùa hè, sao mà có tuyết rơi được cơ chứ?
Trừ khi ta có khả năng điều khiển thời tiết, còn không…
Đúng rồi, nghe nói Thiên Ngọc châu của Nguyệt Dạ quốc có khảnăng kiểm soát được thời tiết!!!
“Vũ ca, chàng đợi thiếp. Thiếp đi một lát rồi về, khi đó,chúng ta sẽ cùng nhau ngắm tuyết, chàng nói xem, có được không?”
Hôn nhẹ vào đôi môi lạnh giá của Khuynh Vũ, Yên Chi từ áinhìn chàng thật lâu rồi sau đó phi thân ra ngoài cửa sổ, biến mất nơi màn đêmthăm thẳm, để lại sau lưng người mà nàng yêu nhất giờ phút này đang nở một nụcười, một nụ cười vô cùng tươi tắn
…
Đôi mày lá liễu khẽ động, nam thanh niên thư sinh nằm bất độngtrên giường bỗng mở mắt. Chàng đưa ánh mắt của mình kiểm tra xung quanh, nhìnkhông thấy bóng hình mình cần, chàng mới vùng ngồi dậy, vất vả bắm vào tườngnhà, lê từng bước ra cửa
Ngay lúc này, một thân ảnh màu cam bỗng tiến thẳng về phíachàng, khẽ ôm chàng vào lòng. Tỉnh, tỉnh rồi!!! Vũ ca cuối cùng cũng tỉnh rồi!!!
“Yên Chi, nàng đi đâu thế?”
“Thiếp đi tìm tuyết cho chàng”
“Tuyết ư? Giờ đang là mùa hè mà”
“Thiếp nói thật đấy, không tin chàng xem…”
Lời chưa nói xong thì một đôi môi anh đào khác đã tiến lại gần,êm ái khóa chặt lấy môi Yên Chi. Hai người cứ vậy mà ôm nhau, mà hôn nhau, thắmthiết không rời. Lúc này đây, ở ngoài sân, khi những tia nắng vàng óng đang chiếukhắp nhân gian thì từng bông tuyết trắng từ từ xuất hiện, dần dần nhuộm trắng cảkhung cảnh, làm nền cho cặp tình nhân tình thâm nghĩa trọng bên trong ngôi nhàđơn sơ, rách nát không xa phía sau
…
“Nhị bái cao đường”
Tiếng nói của Dạ Nguyệt lại vang lên lần nữa, nghe thấy vậy,6 con người khoác lên mình hỷ phục liền từ từ xoay người, cúi đầu xuống bái TuyếtLăng và trong họ, ai nấy đều miên man suy nghĩ lại về chặng đường mình đã trảiqua, chặng đường đưa mình đến với người mình yêu
Từng ánh nắng chiếu rọi nơi nơi, mang đến cho muôn vật mộtbuổi sáng hiền hòa như bao ngày khác. Tiếng chim hót líu lo, ríu rít khiến chokhung cảnh thêm tươi đẹp, ngập tràn sức sống. Giữa khung cảnh thơ mộng đó xuấthiện một chàng trai với vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú. Khoác trên mình tà áo xám,chàng thư thái cất bước
Đang đi, dường như cảm nhận được có điều không ổn, chàng liềndừng cước bộ. Cẩn thận xem xét một hồi, chàng phát hiện, cách đó không xa có mộtbông hoa bé nhỏ đang gần như sắp đổ. Thương xót cho một sinh linh vô tội, chàngtrai khẽ lại gần, nhẹ nhàng dùng dây leo quanh đó, buộc chặt cây hoa vào một gốccây cổ thụ cách đấy không xa rồi tiêu diêu đi tiếp mà không để ý thấy, ở hang độngsau lưng, một đôi con mắt đen nhánh đang dõi theo chàng, không rời dù chỉ mộttích tắc
Chợt, một tiếng gào lớn vang lên, khiến cho chàng trai rútthanh kiếm nãy giờ vẫn nằm tại phía sau lưng mình, giơ thẳng về phía kẻ vừa đến
“Yêu quái phương nào dám đến đây làm loạn? Còn không maucút, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác”
Đứng trước mặt chàng là một con lợn rừng tinh. Nhìn thanh kiếmcủa chàng, nó không khỏi cười nhạt, “Chỉ một Trung Vương cấp 2 mà cũng đòi “ratay” với ta ư? Còn không nhìn lại xem rốt cuộc bản thân mình là ai. Muốn ta chạyư? Nực cười. Pháp sư, chịu chết đi”
Nói dứt câu, lợn rừng tinh liền xông thẳng đến vị pháp sư trẻtuổi kia, cặp răng nanh to lớn của nó húc thẳng về bụng của chàng ta, với ý đồmột nhát giết chết chàng.
Đối diện với thế công hung hãn đó, chàng trai không khỏi cóchút lo lắng. Lợn rừng tinh 4 vạn năm!!! Ta quả thực đối phó với hắn còn thiếumột chút công lực, nhưng điều đấy đâu có nghĩa là ta sẽ thua! Công lực ta khôngbằng thì sao, trong chiến đấu, khỏe hơn chưa chắc là sẽ chiến thắng!
Khẽ nhón chân, chàng trai liền nhảy lên, tránh đòn công kíchcủa lợn rừng. Nhận thấy đòn thế của mình không đánh trúng mục tiêu, lợn rừng bựcmình, khẽ gầm lên một tiếng rồi lại tiếp tục lao thẳng về phía chàng
Chỉ có một đòn công kích ư? Trận này… ta… có thể… thắng
Ném thanh kiếm trong tay lên trời, chàng trai nhắm mắt, tụtâm lực của mình lại, lặng yên đợi chờ lợn rừng tiến đến. Thấy kẻ thù của mìnhđứng im một chỗ, lợn rừng không khỏi cười thầm, sợ quá không chạy được chứ gì.Ông mày mấy hôm nay đang đói, có mày đến làm mồi … chẹp chẹp… thức ăn ơi, ta đếnđây…
Ngay khi lợn rừng tinh chỉ cách chàng một khoảng gần nữa,chàng ta bỗng mở to mắt ngọc, thanh kiếm của chàng lơ lửng trên không trungcũng bắt đầu chuyển động, chầm chậm tạo nên những kiếm khí màu vàng xung quanhnó
“Vạn kiếm quy tông”
Thanh kiếm cùng với hàng trăm, hàng ngàn kiếm khí ngay lập tứclao thẳng về phía lợn rừng, chặn đứng thế công của nó. Đâu chỉ vậy, thanh kiếmcủa chàng còn đâm xuyên qua ngực của nó, cắm phập thân xác nó vào gốc cây cổ thụcách đó không xa. Giờ phút này, lợn rừng đâu còn vẻ mặt ngạo nghễ như lúc nãy nữamà chỉ còn thoi thóp hơi thở, nói không nên lời
Ta! Thành! Công
Hộc! Nếu không phải do mấy hôm nay ta không có gì bỏ bụng, mộttên Trung Vương cấp 2 sao có thể đánh bại ta cơ chứ? Ta không cam tâm. Nếu nhưhôm nay ta phải chết, ta quyết sẽ lôi hắn ta đi theo.
“Gào…. Ú ú ú…”
Rống lớn một tiếng, lợn rừng tắt thở. Hai mắt của nó vẫn mởto kèm theo một nụ cười hiểm độc trên khuôn mặt. Dường như, trước khi chết, nóđã làm được điều mà mình vô cùng thích thú vậy
Không ổn rồi, tiếng rống đó…?
Băn khoăn chưa đến chục giây, hàng loạt tiếng động của từphương xa kéo đến, kèm theo là những cơn chấn động không ngừng trên mặt đất.Khói bụi tứ tung, che lấp cả một khoảng trời. Đến khi khói bụi tan đi, chàngtrai mới nhìn rõ một màn trước mắt mình và ngay tức khắc liền đứng hình, khôngnói nên lời
1 đàn!
Cả 1 đàn lợn rừng tinh!
Ta… chẳng nhẽ hôm nay là ngày tàn của Đán Thần ta hay sao???
“Nhân loại, ngươi đã dám giết huynh đệ của chúng ta, ngươihãy chịu chết đi”
Một con lợn rừng to lớn nhất đàn, mang dáng dấp thủ lĩnh lêntiếng. Ngay sau đó, cả một đàn lợn rừng liền hùng hục xông về phía Đàn Thần,khiến cho chàng không còn gì để miêu tả khoảnh khắc lúc này của mình
Đán Thần ta cả một đời anh hùng, ai ngờ hôm nay phải chếttrong tay những con lợn rừng này.
Số phận quả thực trêu ngươi mà
Nhằm chặt hai mắt đợi chờ cái chết đang ngày một đến gần,Đán Thần bỗng nhìn lại cuộc đời mình một lần sau cuối và chàng phát hiện một điều,chàng… không hề nhớ… ai cả. Sư phụ không, sư đệ không, sư muội càng không!!! Nhữngngười chàng nghĩ là quan trọng nhất cuộc đời mình hóa ra lại không quan trọngnhư chàng vẫn tưởng!
“Vút”
Chợt, một sợi tơ màu đỏ nhanh chóng quấn lấy thân thể chàng,kéo chàng về phía hang động cách bông hoa đáng thương kia không xa. Một thân ảnháo đỏ liền bịt chặt lấy mồm chàng, ý bảo chàng không được lên tiếng.
“Hắn… hắn đâu rồi???”
Con mồi trong tích tắc chợt đánh mất, cả đàn lợn rừng tinhnhư phát điên, gào rú không thôi. Một con lợn rừng khẽ nhìn xung quanh một hồiliền đi đến con đầu đàn, “Đại ca, hay chúng ta thử vào đằng đó xem xem. Đệ nghĩchắc hắn chạy vào hang động đó trốn rồi”
Nheo nheo mắt lại, tên cầm đầu cân nhắc, hang động đó là nơiở của nhện yêu. Thường thì bất cứ ai xông vào đó, là người hay yêu đều chung mộtcảnh ngộ, chết! Nay nếu ta cùng chúng huynh đệ xông vào, kết cục không mấy khảquan! Nếu như tên pháp sư kia có chạy vào đó, hừ, hắn cũng không gặp được điềugì tốt lành
“Chúng ta về”
“Đại ca, huynh không…?”
“Ngươi có gan thì vào đó đi, gặp phải nhện yêu thì đừng cókêu ta cứu”
Nghe thấy hai chữ “nhện yêu”, con lợn rừng hiếu chiến kiangay tức khắc im miệng, ngoan ngoãn theo đại cả cùng chúng huynh đệ của mình rờiđi
May mà lợn rừng tinh là loài yêu quái với đôi mắt kém, chứphải loại khác, làm sao có thể không nhìn thấy tên pháp sư con mồi của chúng bịmột sợi tơ kéo đi cơ chứ??? Nếu nhìn thấy, hôm nay chắc chắn sẽ xảy ra một hồiđại chiến!
Nhìn thấy kẻ thù đã rời xa, Đán Thần bỗng thở hắt ra mộthơi, quay sang cảm tạ người đã cứu mình, “Cảm tạ người đã cứu mạng, ân này ĐánThần không bao giờ quên”
“Không cần! Ta cứu ngươi hôm nay cũng chỉ do một phút ngẫu hứngmà thôi. Không cần ngươi phải ghi nhớ. Còn bây giờ, hãy lập tức cút khỏi hang độngcủa ta nhanh lên, đừng chậm trễ không ngươi lại thành bữa trưa của ta đấy”, ngữkhí lạnh lùng vang lên, thiếu nữ áo đỏ quay quắt lại nhìn Đán Thần, trên mặtkhông chút biểu cảm
Nhìn thấy vể ngoài của nữ tử áo đỏ, Đán Thần không hiểu saotim mình bỗng có cảm giác là lạ. Chưa kịp tìm hiểu đó là gì, nữ tử kia đã biếnmất, để lại một mình Đàn Thần đỡ đần đứng yên một mình
…
Trong tửu lâu, một cuộc trò chuyện chợt lọt vào tai nam tửáo xám, khiến cho chàng không thể không chú ý
“Ê, ngươi nghe nói gì chưa?”
“Chưa. Thế có chuyện gì ak?”
“Tất nhiên là có rồi. Nghe nói vị pháp sư họ Lộc kia vừa dẫnngười đi bắt một con nhện yêu đấy”
“Úi dời, tưởng chuyện gì. Thế gian này thiếu quái gì nhệnyêu, thế mà ngươi cứ ra vẻ thần bí”
“Ngươi thật là,… con nhện yêu này không giống như những connhện yêu khác đâu. Nó được mệnh danh là “sát thủ vô tình” trong giới yêu quái đấy.Nghe đồn dung mạo nó vô cùng xinh đẹp, cộng thêm lớp áo đỏ khiến cho nó trở nênquyến rũ khôn cùng. Đó cũng là lý do, lâu nay không có vị pháp sư nào thu phục,diệt trừ được nó. Bởi cứ đến gần là ai nấy trở nên ngây dại cả rồi…”
“Sao ngươi biết rõ thế? Hay lại bịa ra phải không? Còn nữa,nếu như hình dáng nó xinh đẹp như vậy, pháp sư họ Lộc kia làm gì còn đường sốngtrở về? Ôi, cuối cùng cũng chỉ là tin tầm thường!”
“Ai nói ta bịa, chuyện này là ta mất mấy quan tiền mới muađược từ tay một trong những kẻ đi theo tên pháp sư kia đấy. Còn chuyện đánh bạinhện yêu ư, ai cũng không thể làm được nhưng riêng Lộc pháp sư thì khác bởi….”
“… Ngươi nói thật không!!! Nếu như vậy. xem ra lần này connhện yêu kia chết chắc rồi. Thôi chúng ta nói chuyện khác đi, người xem… Á…”
“Ê, ngươi có sao không?”
“Con bà nó, thẳng nhóc áo xám kia sao có chuyện gì mà đi vộithế không biết. Chạm cả vào người ta, làm đổ cả chén trà ra tay tao… Đúng là….”
Đán Thần nhanh chóng phi thân, bỏ lại sau lưng từng tiếnghuyên náo nơi tửu lâu xa hoa, trong lòng chàng giờ phút này chỉ tồn tại một suynghĩ. Nhện yêu, ngươi đừng có chuyện, nhất định đừng có chuyện gì đấy
…
“Nhện yêu, ngươi hãy bó tay chịu trói đi. Vẻ ngoài của ngươiđối với ta mà nói không có ích lợi gì đâu”,nam nhân to béo lên tiếng, ánh mắtkhinh bỉ nhìn về phía nữ tử áo đỏ trước mắt. Giờ phút này, y phục của nàng đãcó nhiều vết chém ngang dọc khác nhau, để lộ ra một làn da trắng không tì vết.Nhìn thấy cảnh này, tất cả những tên đồ đệ của Lộc pháp sư không khỏi nhỏ dãi.Mỹ nhân, mỹ nhân….
Nhìn thấy cảnh cả đám đồ đệ của mình như vây, Lộc pháp sưkhông khỏi bực mình, “Các ngươi, đúng là một lũ ăn hại. Mới có thế này đã khôngchịu đựng được rồi. Sau này làm sao có thể…”
“Vạn kiếm quy tông”
Một thanh kiếm bạc cùng với vô số kiếm khí bay vút đến, nhắmthẳng về phía Lộc pháp sư. Thấy vậy. hắn ta liền cười khểnh làm cho từng bọng mỡtrên khuôn mặt của mình không ngừng rung rung, trông kinh tởm vô cùng. Dùngpháp lực của mình tạo nên một lá chắn, Lộc pháp sư dễ dàng chặn đòn tiến công củaĐán Thần, không tốn chút hơi sức nào cả
Đán Thần nhìn thấy vậy liền thận trọng đáp xuống, đứng trướcmặt nhện yêu, che chở cho nàng. Trông thấy cảnh đó, khuôn mặt vốn lạnh lùng củanhện yêu chợt xẹt qua một tia khó hiểu, “Ngươi… đến đây làm gì?”
“Đán Thần ta có ơn tất báo, làm sao ta có thể thấy ngươi chếtmà bỏ mặc cho đành cơ chứ?”, ngữ khí nhẹ nhàng vang lên khiến cho đôi mắt đenlánh của nhện yêu có đôi chút chấn động. Hắn, đến, cứu, ta???
Nhìn thấy trước mặt mình bỗng xuất hiện một mỹ nam, khuôn mặtto béo của Lộc pháp sư bỗng dưng đỏ ửng. Hắn ta bẽn lẽn nhìn về phía Đán Thần,xấu hổ lên tiếng, “Vị tráng sĩ này, có chuyện gì đều có thể thương lượng cùngta mà, việc gì phải ra tay cơ chứ???”
Chứng kiến một màn này, thân thể của Đán Thần không khỏi nổida gà. Hóa ra đây là nguyên nhân Lộc pháp sư có thể chống lại nhện yêu sao? Bởivì hắn không thích nữ nhân, mà là thích nam nhân sao?!?
Nhìn thấy Lộc pháp sư bộ dáng như thiếu nữ mới yêu lần đầu,tất cả đệ tử của hắn không khỏi than lên, chết rồi, bệnh mê trai đẹp của sư phụlại vùng dậy rồi, trời ơi, giờ phải làm sao đây???
Run run thân mình, Đán Thần lên tiếng, “Nhện yêu hôm nay taphải dẫn đi, ngươi có ý kiến gì không?”
Ngắm Đán Thần một hơi không chớp mắt, khóe miệng Lộc pháp sưchợt hiện lên một dòng chất lỏng trắng xóa nơi khóe miệng, tựa như nghĩ ra mộtđiều gì đó, hắn ta thòm thèm lên tiếng, “Tráng sĩ, nó xinh đẹp thật đấy nhưngcũng chỉ là một con yêu quái mà thôi. Người vì sao phải mất công đi cứu nó cơchứ. Đường xá mệt mỏi, sao người không về nhà tại hạ nghỉ ngơi một thời giancho nó khuây khỏa và cũng để tại hạ được chăm sóc người một cách chu đáo nhất”
Nghe xong câu trả lời của Lộc pháp sư, Đán Thần cảm thấy lạnhsống lưng. Sau khi suy nghĩ một hồi, Đán Thần quyết định, 36 kế tẩu vi thượngsách. Quay về phía sau nắm lấy tay của nhện yêu. Đán Thần khẽ nói nhỏ, “Chúngta đi” rồi ngay tức khắc phi thân
Thấy mỹ nam tử không chút chú ý đến mình, Lộc pháp sư cảm thấytức giận và khi nhìn cảnh Đán Thần ôm lấy nhện yêu, một cơn ghen tuông vô căn cứngập tràn trong lòng hắn ta. Ghen tuông làm mờ lý trí, Lộc pháp sư liền dùngpháp thuật mạnh nhất của mình đánh về phía nhện yêu hòng kết liễu nàng, độc chiếmmỹ nam
Trông thấy nguy hiểm cận kề, Đán Thần không chút suy nghĩ liềnđưa lưng ra chịu đòn hộ nhện yêu, khiến cho lớp áo xám của chàng nhuộm đỏ máu.
“Tráng sĩ, không…”
“Tên khờ này, vì sao ngươi phải làm thế?”
“Nàng cứu ta một mạng, tự khắc ta sẽ cứu nàng một mạng”
…
Ở trong một hang động vô danh, trên chiếc giường bằng đá, mộtnam nhân áo xám đang nằm ngủ say. Đôi môi chàng mặc dù còn chút nhợt nhạt nhưngnhìn chung cũng đã lấy lại được sắc hồng tươi tắn. Vết thương chàng cũng đãkhôi phục gần hết, không uổng công mấy hôm nay, nhện yêu thức đêm thức hôm chămsóc chàng
Bỗng, mắt ngọc chợt mở, mỹ nam áo xám tựa như vừa mơ một giấcmơ khung khiếp lắm, thức dậy hét to, “Đừng…”
Nghe thấy tiếng động đó, một bóng hình xinh đẹp chậm rãi tiếnlại gần, “Ngươi đã tỉnh rồi sao?” Giọng nói nàng tuy có phần lạnh lùng nhưng nếunhư nghe kỹ sẽ phát hiện trong đó có một tia quan tâm nhè nhẹ như là người nóicố tình che lấp nó bằng giọng điệu của chính mình vậy
“Ta không sao. Nhện yêu, là ngươi mấy hôm qua chăm sóc chota ư? Xin đa tạ”. Đảo mắt nhìn xung quanh, nhận ra đây là hang động của nhệnyêu cũng như thương thế của mình đã gần hồi phục, Đán Thần không khỏi cảm kích
“Không cần khách khí, ngươi vì cứu ta mà bị thương, ta saocó thể bỏ mặc ngươi được. Còn nữa…”
“Sao vậy? Có chuyện gì ngươi nói đi, đừng ngại”
“Đừng gọi ta là nhện yêu nữa, ta cũng có tên. Tên ta là TửVân”
“Tử Vân, Đán Thần xin cảm ơn người vì đã cứu giúp”
…
Đêm khuya thanh vắng, một tiếng hét lớn vang lên, đánh thứcgiấc ngủ của vị mỹ nhân áo đỏ đang nằm cách nơi “thủ phạm” không xa
Rốt cuộc hắn ta mơ cái gì mà đêm nào cũng hét lên vậy!!! Thậtsự là…
“Đừng… đừng rời xa ta. Đừng rời xa ta…”
Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Đán Thần, Yên Chi không hiểu saobỗng cảm thấy lòng thật đau xót, một thứ cảm xúc nàng tưởng đã chết lâu lắm rồi.Là “sát thủ vô tình”, quen với việc chém giết để sống qua ngày, có bao giờ nàngthấy thương xót? Nếu như thấy thương xót, không bao giờ có thể làm sát thủ,không bao giờ
Đứng dậy, đi về phía Đán Thần, Tử Vân khẽ vuốt mái tóc đã bịrối tung của chàng, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú vô ngần, “Đừng lo, ta sẽ không rờibỏ ngươi đâu…”. Khi nói những lời này, đến bản thân Tử Vân cũng không biết đượcbản thân mình tại sao lại làm thế nữa? Sau này, khi nhớ lại, có vẻ như tâm nàngđã phản ứng nhanh hơn trí não nàng gấp nhiều, nhiều lần
Nghe được thanh âm dịu dảng của Tử Vân, Đán Thần ngừng cựaquậy, run run sợ hãi. Ngay sau đó, chàng khẽ mỉm cười rồi an nhiên đi vào giấcngủ. Nhìn thấy nụ cười tươi sáng của chàng, khuôn mặt của Tử Vân chợt đỏ bừng
Ta… ta làm sao… thế này???
…
Tử Vân ôn nhu dựa vào vai Đán Thần, khuôn mặt nàng tươi cười,dường như bờ vai này chính là nơi chốn an toàn nhất trong cuộc đời bôn ba, chìmnổi của nàng vậy
“Thần lang, chàng nói xem, những ngày như bây giờ của chúngta còn kéo dài được bao lâu cơ chứ?”
Nhẹ nhàng vuốt mái tóc xổ tung trong gió của Tử Vân, Đán Thầncười cười, “Tất nhiên sẽ là mãi mãi, mãi mãi rồi”
“Chàng đừng tự huyễn hoặc mình nữa, chàng là Diệt Sư, thiếplà yêu quái, hai chúng ta vốn chẳng thể ở bên nhau được”
Một mảng im lặng chợt hiện nơi hang động, hai người đều đangđắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình mà không nhận thấy, có 3 hắc y nhân đangdần dần đi về phía này với đôi mắt toát lên vẻ độc ác không thể che dấu
…
“Phu thê giao bái”
Từng tiếng từng tiếng thanh thúy vang lên, 3 cặp đôi lần lượtquay mình, đứng đối diện nhau. Chăm chú, âu yếm nhìn nhau, 6 con người đó chầmchậm cúi mình, thực hiện nghi thức cuối cùng của đám cưới. Điều đó cũng cónghĩa là, từ ngày hôm nay, họ - chính thức - trở thành phu thê. Mặc kệ thế giannày chấp nhận hay không, ủng hộ hay không thì họ vẫn không hối hận về quyết địnhcủa chính mình
“Cha ơi, vị ca ca kia sao lại nằm ở trong tuyết vậy kia?Huynh ấy không biết lạnh sao” Một tiểu hài khoác trên mình tấm áo vàng, nhenhàng rung rung đôi tay nam nhân trung niên bên cạnh nàng, chỉ ngón tay bạch ngọccủa mình đến đứa bé đang ngất đi vì đói, vì lạnh trong ngày tết nguyên đán nămđó
Ngắm nhìn nam hài đang nhắm nghiền mắt say ngủ trước mặtmình, nữ hài bé bỏng không ngừng cảm thấy lo lắng, “Phụ thân, huynh ấy… huynh ấycó tỉnh lại không?”
Phụ thân nàng còn chưa kịp trả lời, nam hài kia từ từ mở mắt,ngắm nhìn xung quanh. Nhìn thấy toàn những gương mặt lạ hoắc, nhóc ta không khỏicảm thấy sợ hãi. Đây là đâu??? Ta đang ở đâu thế này???
Vui mừng quá đỗi vì cuối cùng cũng thấy nam hài tỉnh giấc, nữhài bé bỏng liền ôm chầm lấy chàng, không ngừng líu lo, “Huynh biết không, muộivới cha muội tìm thấy huynh trước cổng nhà muội đó. Huynh nói xem, sao huynh lạinằm ở đó cơ chứ? Nơi đó lạnh lẽo lắm, nếu không phải muội với cha tìm thấynhanh, huynh đã chết cóng rồi. Đúng rồi, phụ mẫu huynh đâu, người thân huynhđâu mà lại để huynh lang thang như vầy?”
Nghe được những lời nữ hài đó nói, nam hài dần dần lấy lạitrí nhớ của mình. Phải rồi, hôm đó ta đói quá, định chui vô căn nhà này để kiếmchút đồ ăn. Ai dè lại ngất đi, nếu như không được…
Nam hài ngập ngừng trả lời,”Ta không có thân nhân, càngkhông có cha mẹ. Từ khi ta bắt đầu hiểu việc, ta đã sống một mình rồi”
“Huynh … Huynh không có người thân sao? Không sao, từ giờ muộivới cha sẽ là người nhà của huynh, nơi đây sẽ là nhà của huynh”, nói đoạn nữhài quay sang nam nhân trung niên vẫn đang trầm lặng môt bên, “cha ơi, cha chohuynh ấy ở lại đi, nhé…” Ta là con một, từ trước đến nay đều mong có một ca cađứng ra bảo vệ mình. Giờ thì tốt rồi, có một vị ca ca tự dưng xuất hiện, ta saocó thể để huynh ấy đi mất chứ?
Nhìn cảnh con gái mình nũng nịu yêu cầu, hơn nữa, xác địnhnam hài cũng là người tử tế, nam nhân trung niên liền đồng ý, nhận nhóc ta làmcon nuôi
Nghe đến đây, nam hài trợn to mắt, dường như không thể tinvào điều mình vừa nghe được nữa!!! Con nuôi!!! Ta được người ta nhận nuôi ư?Như vậy, từ nay ta cũng có gia đình, có thân nhân sao???
“Ca ca, huynh tên là gì vậy??? Muội tên là … “
“Ta … ta không có tên!”
“Huynh không có tên sao? Vậy thì muội sẽ gọi huynh là HồngTuyết nha. Hồng Tuyết huynh, cả đời này, huynh phải ở bên cạnh muội, mãi khôngchia xa”, ghì chặt lấy người Hồng Tuyết, nữ hài lên tiếng, khiến cho tâm HồngTuyết không khỏi rung động, đúng vậy, cả đời này, mãi không chia xa…
…
Nắm tay đi dạo dưới gốc cây anh đào đang độ khai hoa, HồngTuyết cùng muội muội của mình vui vẻ chuyện trò
“Hồng Tuyết ak, mai này lớn lên huynh muốn thê tử mình làngười thế nào? Muội ák? Muội muốn phu quân mình là người giống huynh vậy đó. Vừahiền lành, vừa trầm tĩnh, lại còn chu đáo nữa chứ”
Nhẹ nhàng xoa đầu muội muội, Hồng Tuyết im lặng, không nói lờinào hết cả. Từng cơn gió thổi đến, làm tung bay những cánh hoa anh đào hồng nhạt,trải chúng xuống đường. Giữa khung cảnh đó, một tiểu nữ tử chừng 13 – 14 khôngngừng nhảy múa, cười vang khắp chốn. Và cũng tại thời khắc đó, khung cảnh thầntiên này mãi mãi ghi tạc trong lòng Hồng Tuyết, không gì có thể xóa nhòa, khônggì có thể thay thế
…
Nhìn thấy đại ca mình chia tay một cô gái lạ mặt, chầm chậmbước vào, nữ tử áo vàng không khỏi hơn giận, một cơn tức giận vô cùng mãnh liệtsục sôi trong lòng của nàng. Và rồi, bỗng nhiên nàng hiểu ra một điều gì đấy.Ngay lập tức, nàng ngồi dậy, chạy xuống giường, nhanh chân đi về phía nam tử tuấntú đang tiêu sái cất bước về phía khuê phòng của nàng
Nhìn thấy tiểu muội của mình hởn hển thở, Hồng Tuyết khôngkhỏi cười cười rồi ôn nhu xoa đầu nàng. Chàng tưởng hôm nay nàng cũng như mọingày mà thôi nhưng không, hôm nay, tựa như nàng là một người con gái hoàn toànkhác vậy. Không còn vẻ mít ướt, nhí nhảnh mọi ngày mà thay vào đó là sự trưởngthành của một người phụ nữ
“Huynh biết không, những ngày qua, muội phân vân rất nhiều.Rõ ràng muội không ghét những cô gái đó, nhưng không hiểu sao, mỗi lần thấy họbên cạnh huynh, trong lòng muội như có gì đó vụn vỡ, muội cảm thấy đau, đau lắm.Thế rồi, muội chợt nhận ra rằng, đối với muội, huynh đã không còn là người caca mà năm nào muội trêu chọc nữa. Huynh, đã trở thành người quan trọng nhất củamuội. Hồng Tuyết, muội yêu huynh”
Nghe hết những lời muội muội mình nói, cõi lòng Hồng Tuyết bỗngxuất hiện dao động vô cùng mạnh mẽ, không sao khống chế nổi. Chỉ một giây phútsau, chàng lấy lại tinh thần rồi ngay lập tức ôm tiểu muội của mình vào lòng,thi thầm từng tiếng, “Ta cũng yêu muội rất … rất nhiều. Ta đã yêu muội từ ngàyđầu tiên khi muội cùng cha tìm thấy ta. Ta đã yêu muội từ ngày muội nói rằng,muội sẽ là thân nhân của ta. Ta đã yêu muội từ ngày muội đặt tên cho ta, ôm lấyta. Muội muội, ca ca yêu muội, Hồng Tuyết ca ca thực lòng yêu muội. Trên đờinày, ngoài muội ra, không có bất kỳ người con gái nào khác lọt vào mắt ta,không có ai cả”
Hạnh phúc, xúc động, hai con người với tình cảm dạt dào đó đứngtại chỗ đó, ôm chặt lấy nhau. Xa xa, một trung niên nam tử vui vẻ đứng quan sáthọ, trên khuôn mặt ông là niềm vui cũng đồng thời là tự hào, là cảm xúc nhẹlòng khi cỗ tâm sự bao lâu nay ẩn chứa trong tâm can cuối cùng cũng được đặt xuống
…
Phòng ốc xa hoa, phủ lên đó một tấm áo đỏ đẹp tươi vô cùng.Tân lang tân nương tiến về động phòng, dạt dào nhu tình không gì có thể so sánh
Khẽ gỡ tấm khăn che mặt xuống, Hồng Tuyết từ ái ôm tân nươngcủa mình vào lòng, “Muội muội … ak quên nương tử, từ ngày hôm nay, ta xin thề vớilòng, nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt, khiến cho phụ nữ trong toàn thiênhạ phải ghen tỵ với nàng, nếu trái lời thề…”
Chưa nói xong câu, bờ môi của Hồng Tuyết đã bị một đôi bàntay trắng trẻo ấn lên, ý bảo chàng đừng nói nữa. Tân nương nhìn thật sâu vàođôi mắt của tân lang, trong đôi mắt đó là ái tình nồng sâu, thứ tình cảm thếgian xưa nay mong chờ
“Đời này kiếp này muội chỉ yêu một mình Hồng Tuyết huynh,thiếu huynh, muội sống một mình cũng không còn ý nghĩa nào nữa. Muội xin thề vớitrời, nếu một ngày nào đó, huynh biến mất, muội sẽ dùng từng phút từng giây củacuộc đời này để tìm huynh, để có thể ở bên huynh một lần thêm nữa”
…
“Các ngươi nói sao, không tìm được thiếu phu nhân ư? Một lũăn hại!!! Ngay lập tức tìm kiếm lại cho ta, không tìm được nàng, các ngươi,…các ngươi…” Trông thấy bộ dạng dữ tợn của chủ nhân, đám nô tài ngay lập tức chạyđi, rà soát lại một lần thêm nữa
Nương tử, nàng ở đâu, rốt cuộc nàng ở đâu!!! Tư trang, quầnáo nàng vẫn còn ở nhà nhưng sao không thấy người. Chẳng nhẽ nàng đã gặp phảichuyện không may??? Không, không thể nào, trước nay ta cùng phu nhân luôn ăn ởcó đức, ông trởi chắc chắn sẽ phù hộ cho nàng, chắc chắn
Ông trời ơi, nếu như người có mắt, hãy đem nương tử về đâycho Hồng Tuyết ta. Ta nguyện giảm thọ 10 năm, 20 năm, thậm chí nếu ông muốn hơncũng được. Chỉ xin người, chỉ xin người hãy cho ta gặp lại nương tử, cho ta gặplại nương tử….
…
“Tiến vào động phòng”
Dạ Nguyệt hô to một câu, lập tức, Hồng Hoa, Hoàng Điệp, BạchBăng lần lượt đưa ba cặp đôi Hồng Tuyết, Đán Thần, Khuynh Vũ cùng với tân nươngcủa mình về hỷ phòng. Ánh mắt ai nấy đều toát lên vẻ xúc động cùng với hạnhphúc không gì có thể so sánh
Đến đây, Tuyết Lăng liền bảo Ngọc Giai đưa các hài tử khác vềphòng, không quên căn dặn không được làm phiền phụ mẫu của mình. Xong xuôi đâuvào đấy, chính phòng đông đúc, ồn ào tiếng pháo giờ chỉ còn lại mình nàng và DạNguyệt
Ngắm nhìn Tuyết Lăng, Dạ Nguyệt hồi lâu mới lên tiếng, “Chủnhân, ngày nào đó, tiểu yêu tin người cũng sẽ tìm được một người yêu thương chủnhân và chủ nhân cũng yêu thương người đó. Đến lúc đó, điều tiểu yêu hy vọnglà, người đó sẽ mãi mãi trân trọng chủ nhân. Và cho dù chủ nhân có từ bỏ chúngyêu, tiểu …”
Giơ nhẹ tay lên, Tuyết Lăng chặn đứng lời nói của Dạ Nguyệt,“Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ các ngươi. Ta đã nói rồi, các ngươi khôngchỉ là thuộc hạ của ta, mà còn là thân nhân, là gia đình của ta. Ta đã từng thề,tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi thân nhân của mình. Ngươi hiểu rồi chứ?”
Ngây ngốc nhìn Tuyết Lăng một lúc rồi Dạ Nguyệt khẽ cúi đầu,“Tiểu yêu đã hiểu”. Chủ nhân, Dạ Nguyệt sẽ không bao giờ rời bỏ người, Dạ Nguyệtsẽ theo người đến cùng trời cuối đất. Mai kia, nếu như có ai muốn làm hại người,cho dù có chết, Dạ Nguyệt cũng sẽ ngăn cản người đó
Nhìn lên vầng trăng sáng trên cao, Tuyết Lăng cùng Dạ Nguyệtkhẽ đứng im tận hưởng khung cảnh bình yên. Tuyết Lăng nào đâu có biết rằng, thờikhắc này, Dạ Nguyệt sẽ mãi khắc ghi nơi tâm khảm, không bao giờ lãng quên.
Từng cơn gió đêm khẽ thổi, vờn xung quanh vầng trăng dịudàng trên cao. Cách đó không xa, một mảnh xuân tình đang dạt dào tuôn chảy, hòaquyện hai con người với thứ tình cảm thiêng liêng nhất trên cõi đời này – áitình
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]