Ads“Phù, cuối cùng cũng thoát rồi. Cái thằng cha đó cũng thậtquái đản, cho người ta báu vật thì không nói làm gì đi, đây lại còn làm cho cảhang động đó bỗng dưng sập đùng 1 cái. Nếu không phải chủ nhân cùng bọn ta phépthuật cao cường, e rằng…”, Hồng Hoa tức giận, chân dẫm, tay khua, mồm không ngừngnói, làm cho Hoàng Điệp không còn gì để nói về người tỷ tỷ “thanh tao” của mìnhnữa. Nàng khẽ thở dài rồi không ngừng tự hỏi, tại sao tỷ tỷ không bao giờ để ýđến hình tượng cơ chứ, trởi ơi, tại sao….
“Hoàng Điệp, muội làm sao mà nét mặt trông buồn cười thế. Cóphải bị thương rồi không? Đấy, tiên sư cái thằng cha đấy nữa, may mà hắn chết rồiđấy, chứ nếu muội muội ta làm sao, ta nhất quyết khiến hắn biết thế nào là lễ độ”,đưa hai tay sờ lên bờ má mịn màng của Hoàng Điệp, Hồng Hoa không khỏi lo lắng,muội muội không có chuyện gì, đúng không? Muội…. muội đừng có dọa người làm tỷtỷ này đấy
Nghe những lời nói có phần “chợ búa” của Hồng Hoa, không hiểusao Hoàng Điệp bỗng dưng cảm thấy thật sự xúc động. Đúng vậy, đây là tỷ tỷ củata, thô lỗ thì sao, không yểu điệu thục nữ thì sao, từ khi sinh ra đến giờ, tỷtỷ là người lo cho ta nhất, quan tâm ta nhất. Biết tính ta điệu đà, tỷ bao giờcũng để ta làm những việc nhẹ nhàng nhất, bao giờ cũng tìm mọi cách bảo vệ ta.Trên đời này, ngoài ta cùng chúng đệ đệ, muội muội và chủ nhân ra, ai, bất cứai cũng không thể chê trách tỷ tỷ ta, không có ngoại lệ
“Muội không sao. Tỷ nhìn xem, quần áo của tỷ lại rách rồikia. Lần sau, tỷ nhớ phải cẩn thận đấy. Tỷ có biết là bộ quần áo nào đáng giáthế nào không? Nó được làm từ loại vải thượng hạng….”, nhìn đôi môi anh đào củaHoàng Điệp không ngừng chuyển động, Hồng Hoa không khỏi cảm thấy có chút lạnh sốnglưng. Chết thật, sao ta lại quên con bé này nó lúc nào cũng quan tâm đến ngoạihình cơ chứ???? Cơ mà nghe nó nói liến thoắng như vậy, chứng tỏ không có việcgì, vậy là tốt, tốt rồi…
“Đại tỷ, người… khóc sao?”, để ý thấy khóe mắt Hồng Hoa có mộtgiọt nước mắt khẽ hình thành, Dạ Cơ không khỏi ngạc nhiên. Trước giờ, ta hiếmkhi thấy đại tỷ khóc, hiếm lắm. Lúc nào, tỷ ấy cũng tỏ ra mình là người mạnh mẽ,không cần bất cứ ai giúp đỡ, thật không ngờ….
“Đâu có, chẳng qua bụi bay vào mắt tỷ thôi. Mà sao muộikhông chú ý đến tướng công của mình, mà cứ nhìn nhìn tỷ là sao???”, thẹn quáhóa giận, Hồng Hoa không khỏi có chút lớn tiếng, khiến cho mọi người không thểkhông ngoái lại nhìn, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng liền chuyển đỏ.Trông thấy cảnh đó, mọi người không ai bảo ai liền cười vang, làm cho chúng yêunơi Huyết Âm lâm càng trốn càng kỹ
“Thôi được rồi, hôm nay mọi người cũng đã mệt. Giờ tất cảhãy hồi ngọc lâu nghỉ ngơi đi. Một mình ta tự trở về cũng được, tránh kinh độngđến phụ mẫu. Còn nữa, Hồng Hoa, ngươi vốn là yêu quái thuộc hệ mộc, do đó đối vớicây cỏ có sự liên hệ không hề nhỏ, vào đến ngự viện trong ngọc giới, ngươi ngaylập tức trồng Thâm Tình thảo cho ta. Nên nhớ, phải khiến cho loại cỏ này pháttriển tốt nhất có thể, đã rõ chưa?”
“Về phía con, Ngọc Giai, con cũng hồi ngọc lâu cho mẹ. Vớicông lực của con bây giờ, vẫn còn quá sớm để cho con xuất hiện tại khu rừngnày, con hiểu không? Ngoan, nghe lời mẹ…”
“Vâng”
“Vâng”
Dặn dò xong xuôi, nhóm người Hồng Hoa liền nhập ngọc giới,khiến cho cả một địa phương nãy giờ còn đông đúc, hiện tại còn đúng một mìnhTuyết Lăng. Khẽ mỉm cười, nàng liền phi thân lên trời, thẳng hướng lối ra mà tiến,bỏ lại sau lưng từng đợt run cầm cập của yêu quái nơi đây
----------------------------
“Hoàng huynh, huynh nói xem, hôm nay rốt cuộc huynh sẽ bắtđược loại yêu quái nào??? Huynh nếu như bắt được con tiểu yêu nào dễ thương nhớđưa cho muội nhé. Muội sẽ cho nó làm thú nuôi, dù sao dạo này trong cung cũngchả có gì vui cho muội chơi cả. Hoàng huynh, huynh đồng ý đi nhé…”, nhõng nhẽolay lay đôi tay của nam hài trước mặt, bé gái không ngừng chớp chớp đôi mắt naitơ, hòng thuyết phục vị ca ca yêu dấu của mình. Bé ta biết chắc rằng, không đờinào hoàng huynh sẽ không chấp thuận, tuyệt chiêu của ta đã bao giờ thất bại đâu
Quả đúng như dự liệu, nam hài kia liền nhẹ nhàng xoa đầunàng rồi hiền từ gật đâu, “Được rồi, nếu như muội thích, huynh sẽ bắt yêu quáivề cho muội chơi. Thế đã được chưa nào???”
“Cái con bé này…”, lắc đầu một cái, nam hài cầm chặt tay bégái kia, cất bước tiến về phía trước, sau lưng hai người họ là mấy trung niênnam tử sắc mặt vẫn không chút biểu cảm như cũ, lạnh lùng quan sát tứ phía
Nấp ở một bụi cây gần đó, yêu quái trọc đầu không khỏi liếmliếm bờ môi của mình, thèm thuồng nhìn hai huynh muội ở đằng kia. Con nhãi kiata không thể dây vào, nhưng hai đứa này thì khác. Ta cảm nhận được, thằng nhóckia pháp lực chả đáng là bao, con bé kia lại còn không có chút xíu pháp lực nàocả, còn mấy tên nam nhân đằng sau, chỉ với 1 vài tên chiến sĩ và pháp sư cỏncon mà cũng có thể khiến ta sợ hãi sao? Nằm mơ. Để ta ra tay, bắt bọn chúng vềcho các huynh đệ tẩm bổ. Ha ha…
Số ta quả thực may mắn quá mà, đại ca sai ta đi lấy nước, kếtquả, thứ ta thấy lại là thịt, thịt người… Ôi, hai bọn chúng nếu ta được ăn chắcchắn mùi vị không chê vào đâu được. Chẹp chẹp… thức ăn ơi, ta đến đây
Cảm nhận được yêu khí bỗng dưng dày đặc, 6 người nam nhânnãy giờ vẫn đứng đằng sau liền chạy lên phía trước, đứng thành một vòng tròn,đem hai đứa bé kia đặt vào trong, nhằm bảo vệ an toàn cho huynh muội nọ
“Diệp tướng quân, có chuyện gì thế?”, nam hài lên tiếng hỏi,theo bản năng đưa tiểu muội của mình dấu ra sau lưng, nhằm tránh cho nàng gặpphải chuyện không may
Nam nhân họ Diệp kia nghe thấy tiếng gọi, liền quay sang vịnam tử tay cầm quyền trượng đứng sát bên cạnh mình nháy mắt ra hiệu rồi từ từquay lưng lại, mặt đối mặt với nam hài kia, từ từ cúi người xuống, ‘‘Bẩm thái tử,Huỳnh pháp sư cảm thấy có yêu khí, rất có thể có yêu quái đang quanh quẩn nơiđây. Thần xin thái tử cùng công chúa hãy rời khỏi đây ngay, đề phòng…”
“Muốn rời khỏi đây ư? Đâu có dễ dàng như vậy. Ha ha ha…”
Lời còn chưa dứt, một đạo thanh âm vang lên, khiến cho mọingười cảm thấy nổi hết da gà, đồng thời cầm chắc vũ khí trong tay, trong lòngkhông khỏi tự hỏi, kẻ kia rốt cuộc là ai? Đáp lại sự tò mò của mọi người, mộtquả đầu nhẵn thín từ từ hiện ra, khiến cho khóe miệng mọi người có sự thay đổi.Hói… là một con yêu quái hói sao?
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn lên “nỗi đau” củamình, nam nhân trọc đầu không khỏi cảm thấy tức giận. Con bà nó, tại sao ai gặpta cũng nhìn lên đấy đầu tiên cơ chứ? Chẳng nhẽ chưa bao giờ gặp quá kẻ trọc đầubao giờ ak?
“Tên yêu quái xấc xược kia, ngươi có biết ngươi đang chặn đườngcủa ai không? Đây chính là…”, Diệp tướng quân còn chưa kịp nói ra thân phận củahai đứa trẻ ở giữa vòng tròn thì cổ học ông ta bị một chiếc lông chim cắm thẳngvào, khiến cho thân hình ông ngay lập tức đổ nhào xuống, tạo thành một vũngmáu, khiến cho bé gái đáng yêu không khỏi hét lên “A” một tiếng, run sợ nép vàolòng của hoàng huynh mình
“Diệp tướng quân… Ngươi, ngươi dám giết chết… Diệp tướngquân ư? Ngươi… rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”, Huỳnh pháp sư run run lên tiếng,trong lòng không khỏi run sợ. Một chiến sĩ trung đẳng cấp 4, ngay lập tức bị giếtchết không lời trăn trối??? Đây… đây rốt cuộc là loại yêu quái gì???
“Ta muốn cái gì ư? Tất nhiên là ăn thịt các ngươi rồi. Đặcbiệt là hai đứa bé kia, da thịt chúng có vẻ ngon lành lắm đây”, nhỏ dãi nhìn vềphía huynh muội đang được một loạt chiến sĩ bảo vệ, “trọc đầu” độc ác cười cười,làm cho vị Huỳnh pháp sư kia không khỏi đổ từng đợt mồ hôi
Ta… chẳng nhẽ hôm nay ta phải chết… chết ở nơi đây ư? Ta chếtkhông sao, nhưng nếu thái tử cùng công chúa có mệnh hệ gì, ta … ta….
“Ha ha… sợ rồi chứ gì? Nếu đã vậy thì các ngươi hãy chịu chếtđi”, xông thẳng về phía đám người lạ mặt kia, “trọc đầu” hóa ra một đôi cánhđen xì cùng bộ vuốt sắc nhọn công kích, định bụng một chiêu kết liễu hết thảy,rồi sau đó mang về cho các huynh đệ thưởng thức dần
Đối mặt với cường địch, Huỳnh pháp sư bỗng dưng tiêu tán hếtcơn sợ hãi trong lòng. “Đằng nào cũng chết, ta quyết liều mạng với ngươi”, giơlên cây quyền trượng của mình, ông ta dùng pháp thuật đánh trả lại “đầu trọc”
Chứng kiến Diệp tướng quân tự nhiên chết thảm rồi Huỳnh phápsư nhanh chóng tham chiến, tất cả những tên lính còn lại liền lấy lại bìnhtĩnh, đứng im tại chỗ quan sát trận đấu cũng như đảm bảo an toàn cho hai đứa bétrắng trẻo kia
Mặc dù tuổi tác cũng đã không còn trẻ, thế nhưng Huỳnh phápsư cũng chỉ là một Trung vương cấp 3, đối mặt với “đầu trọc” 6 vạn năm công lựcquả thực không hề dễ dàng. “Đầu trọc” thuộc phong hệ, vơi ưu thế là tốc độ. Từngđòn công kích của hắn nhanh, gọn, sắc, khiến cho Huỳnh pháp sư né tránh cũng chỉđược một ít, còn đâu đều tạo thành những vết xước trên cơ thể
Nếu cứ tiếp tục như thế này, ta … sẽ thua!!! Đến lúc đókhông chỉ ta chết mà thái tử, công chúa cũng sẽ lành ít dữ nhiều. Như vậy, giađình ta phải làm sao? Hoàng hâu, hoàng thượng chắc chắn sẽ trút giận lên họ.Không, hôm nay, cho dù phải chết, ta cũng phải giết chết tên yêu quái này. Nhưvậy, ít ra ta cũng sẽ được mọi người xót thương và sẽ đối xử tử tế với thânnhân của ta
“Tên yêu quái kia, hôm nay, ta không giết được ngươi, takhông mang họ Huỳnh”. Tụ tập tâm lực cả đời của mình vào quyền trượng, Huỳnhpháp sư đột nhiên cười lớn, mơ to đôi mắt của mình nhìn “Đầu trọc”
“Tự bạo!!!! Huỳnh pháp sư định tự bạo!!!”, 4 tên chiến sĩđang đứng bảo vệ hai đứa bé kia không khỏi cảm thấy sợ hãi. Trời ơi, tên yêuquái kia rốt cuộc mạnh đến mức nào mà có thể khiến cho Huỳnh pháp sư dùng đếncách đó cơ chứ?’
“Hoàng huynh, Huỳnh pháp sư…”, nằm gọn trong bàn tay huynhtrưởng, bé gái nức nở lên tiếng. Trong tiếng nói của bé ta tồn tại sự khôngtin, sự sợ hãi, những thứ mà một công chúa như nàng từ trước đến nay chưa hề trảiqua. Sinh ra ở trong đế vương gia, từ bé đến lớn được phụ hoàng, mẫu hậu cưngchiều, sống trong một thế giới màu hồng tươi đẹp, làm sao bé ta có thể thích ứngvới sự thật đau lòng phía trước cơ chứ?
“Tình nhi, muội yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ muội”, mặcdù pháp lực ta chẳng là bao nhưng không đời nào ta cho phép có bất cứ ai làm tổnthương đến muội muội, không đời nào
“Hoàng huynh…”
‘Thái tử, công chúa, chúng ta hãy nhanh nhanh rời khỏi nơiđây, Huỳnh pháp sư một khi tự bạo, sức phá hủy chúng thần cũng không thể lườngtrước được”, quỳ rạp xuống, 4 tên chiến sĩ giờ phút này đều đã mang một vẻ mặttrắng bệch, sợ hãi. Nếu như không đưa được thái tử, công chúa an toàn trở về, kếtcục của bọn họ khác nào cái chết? Thậm chí còn đáng sợ hơn cái chết nhiều
Cây quyền trượng của Huỳnh pháp sư ngày càng tỏa ra thứ ánhsáng chói chang, khiến cho “đầu trọc” nhắm chặt mắt lại, trong lòng thầm rủa,tên pháp sư chết tiệt này, ngươi định làm cái gì thế không biết???
“Bùm”
Quang mang chợt lóe, một tiếng động lớn nổ vang, làm cho cảnhvật xung quanh bỗng chốc trở nên tiêu điều, hoang tàn, khiến cho 6 con người vừarời khỏi không lâu trước đây không khỏi có chút giật mình, chết, Huỳnh pháp sưđã chết!!!
“Hoàng huynh, chúng ta trở về hoàng cung đi. Muội … muội sợlắm. Muội không cần yêu quái nữa, không cần gì hết. Muội chỉ muốn mẫu hậu, chỉmuốn phụ hoàng thôi. Oa oa….”
“Tình muội, chúng ta sẽ ra về. Chúng ta sẽ về”
Nghe được tiếng nói của bé trai kia, 4 tên chiến sĩ còn sótlại không khỏi thở dài một tiếng. Kết thúc, cuối cùng cũng kết thúc rồi. Lẻn rakhỏi hoàng cung, mang theo hai vị thân tín của thái tử, những tưởng chuyến đinày sẽ hết sức dễ dàng, ai dè, chớp mắt một cái, lần lượt Diệp tướng quân rồi đếnHuỳnh pháp sư đều đã chết! Nếu không đi nhanh, e rằng tất cả đều gặp phải vận mệnhtương tự
Đúng lúc 6 con người đó định quay người ra đi, một giọng nóingoan độc bỗng vang lên từ phía hoang tàn kia, làm cho tất cả mọi người khôngthể tin vào tai mình được nữa
“Định đi ư? Đâu dễ thế. Ta đã nói rồi, hôm nay, các ngươi phảitrở thành thức ăn của ta. Ha ha …”
Bụi mù tan đi, trước mắt 6 con người đang bất động kia hiệnlên một thân hình to lớn với đôi cánh màu đen giương to, bao trùm tứ phía. Cáiđầu của hắn bóng loáng, kèm theo chiếc mỏ nhọn ghê người, đôi mắt khát máu, làmcho tất cả không khỏi rùng mình một cái. Kền kền tinh!!! Hắn chính là một con kềnkền tinh!!!!
“Hoàng huynh, chúng ta… chúng ta phải làm thế nào bây giờ?Muội … muội sợ lắm”
“ Làm sao ư? Ngoan ngoãn chui vào bụng ta đi. Ha ha…”, ngheđược lời thì thầm của bé gái, kền kền tinh hiểm ác cười lớn, khiến cho thânhình nhỏ xinh của bé gái đó không ngừng run rẩy
------------------------------------
Phi thân trên không, Tuyết Lăng không ngừng nghĩ lại những lờimà nam nhân si tình kia vừa nói với nàng, nhờ đó làm cho một số vấn đề nàngđang phân vân có được đáp án. Ma Long kia không đi tìm thức ăn bởi đơn giản, hắnta không thể đi. Khi thiết lập trận pháp ngăn ngừa không gian, chắc chắn namnhân kia cũng đã tạo nên một kết giới ngăn chặn việc rời đi của Hắc Long. Bởi nếukhông có nó canh giữ, há chẳng phải ai cũng có thể xông vào thạch phòng haysao? Như vậy, khả năng báu vật bị rơi vào tay kẻ không có năng lực là điều hoàntoàn có thể xảy ra
Còn về Thâm Tình thảo, theo như y thư trong ngọc lâu, loại cỏkỳ diệu đó có thể cảm ứng được tâm của con người và sẽ mọc ở nơi mà mình cảm thấyphù hợp. Mối thâm tình của nam nhân đó và phu nhân của mình chắc chắn đã khiếncho Thâm Tình thảo cảm động, do vậy nó mới sinh trưởng ở nơi đây. Tuyết Lăngkhông khỏi cảm thấy bản thân có chút cơ duyên, ra đi, nàng chỉ cầu tìm đượcThâm Tình thảo, ai ngờ, nàng còn nhận được một số bảo vật khác
Mặc dù không thể phủ nhận cơ duyên của nàng nhưng nếu nhưkhông có thực lực cùng với sự liều lĩnh, nàng sao lại có thể đánh bại Ma Long mộtcách đơn giản như vậy chứ? Đổi lại là người khác, chắc gì mạng đã còn mà hưởngbáu vật??? Cơ duyên, nếu không có thực tài, tất chỉ rước họa sát thân!!!
Đan dược Tuyết Lăng uống vào giờ đã có tác dụng, giúp chotâm lực của nàng khôi phục hoàn toàn, do vậy, nàng liền không hề chậm trễ. tănghết tốc lực rời khỏi nơi đây, về với mái nhà dấu yêu của mình
Bỗng dưng, một tiếng nổ lớn khiến nàng chú ý. Rốt cuộc, đằngkia cho chuyện gì vậy? Ta qua đó xem một lát rồi đi cũng không muộn
Bay gần về phía phát ra tiếng động kia, Tuyết Lăng lặng im đứngtrên một nhành cây, quan sát tình hình
Phía dưới có 7 thân ảnh, trong đó có 1 tên yêu quái, 2 tiểuhài tử cùng với 4 trung niên nam tử, 2 trong số họ giờ phút này đã nằm im trênmặt đất, máu me be bét. Bé gái nhỏ tuổi hơn trông thấy cảnh đó liền không ngừngrun rẩy, sợ sệt rúc sau lưng nam hài trước mặt, lệ châu không ngừng tuôn rơi.Thấy vâyk, nam hài kia liền từng bước đi về phía trước, khuôn mặt non nớt củanhóc ta mặc dù cũng sợ hãi nhưng xen lẫn trong đó là một tia kiên nghị, dũng cảmkhông thể che dấu
“Kền kền, nếu ngươi tha cho muội muội của ta, ta sẽ nguyện ýở lại nơi đây, không hề chống cự, ngươi muốn làm gì cũng được, ta sẽ không hềphản kháng.”, nắm chặt bàn tay búp măng của mình, nam hài đó chậm rãi lên tiếng.
“Thái tử, không thể…”
“Hoàng huynh, không… hu hu..”
“Các ngươi, ai ta cũng không tha…. Ha ha ha…”
Nhìn thân hình bé nhỏ, tràn đầy kiên quyết phía dưới, hình ảnhcủa Khởi Tân bỗng dưng ngập tràn trong tâm trí Tuyết Lăng, làm cho trái tim củanàng có chút loạn nhịp và trở nên mềm mỏng hơn trước rất nhiều
Thế giới này vốn là kẻ mạnh ăn kẻ yếu, nếu ngươi không có thựclực, đón nhận ngươi chỉ có thể là cái chết. Tuyết Lăng cũng không phải là mộtngười hay lo chuyện bao đồng, người không liên quan đến nàng, nàng không đểtâm. Sống chết của ngươi, đối với ta, không có gì đáng phải lưu ý. Ai có thểtrách nàng vô tình như thế cơ chứ?
Kiếp trước, sinh ra trong một gia đình đối với nàng không códù chỉ một chút tình thương, rồi sau đó dấn thân vào chốn xã hội đen, nàngkhông biết từ lúc nào đã trở nên chai sạn. Nếu không có Ngọc Giai, không có ThếThành, nàng chắc đã trở thành một ác ma, giết người không gớm tay. Thế nhưng, đếncuối cùng, hai con người đó, hai con người quan trọng nhất đối với nàng đều vìnàng mà chết!!! Tại sao? Tại sao ông trời lại ác với nàng như vậy? Do đó, nàngtự nhủ với lòng mình, phải trở nên mạnh, mạnh hơn nữa, phải khiến cho bất cứ kẻnào có mưu đồ ám hại nàng, ám hại thân nhân của nàng đều phái chết, phải chết!!!
Đến kiếp này, được hưởng sự thân ái của Đoạn Trung, sự hiềntừ của Vương Nhạn, sự quan tâm của Tuấn Khởi, sự chở che của Khởi Tân, nàng đãsống, sống với một tâm hồn của một con người, đúng với nghĩa của “người” chứkhông còn là “con” như hồi còn là Trương Tuyết nữa.
Thoáng suy nghĩ, Tuyết Lăng cuối cùng cũng hạ quyết định,coi như vì Khởi Tân, ta hôm nay, sẽ giúp người khác một phen vậy
Kền kền tinh đang vui mừng vì thắng lợi của mình, mường tượngđến cảnh no nê thịt trẻ con thơm phức, nước dãi của hắn không ngừng tuôn trào,trông vô cùng đê tiện. Trước mặt với hắn là 4 con người với những suy nghĩ khácnhau. Quyết tâm có, sợ hãi có, không đành có, tất cả ngổn ngang, khiến cho tâmtrí của bọn họ quay cuồng, rối loạn
Chợt, một thân bạch y nhỏ bé xuất hiện chính giữa bọn họ vớikền kền tinh, khiến cho tất cả không khỏi phân vân, nàng từ đâu mà đến? Chẳngnhẽ lại là một con yêu quái nữa đến tranh phần sao? Một con không đủ, giờ còn đếnthêm một con nữa??? Hôm nay, rốt cuộc là ngày gì cơ chứ???
Nhìn thấy nữ hài trước mặt, kền kền mở to mắt, lắp bắp khôngnói nên lời. Sao… sao nó lại ở đây cơ chứ??? Không phải nó đáng ra phải rời khỏinơi này rồi sao??? Tiểu tổ tông ơi, người… người sao lại nhúng tay vào chuyệnnày cơ chứ??? Ta đói… đói lắm rồi! Hu hu…
“Ngươi khôn phải đối thủ của ta. Còn không mau đi”, liếc mắtvề phía kẻ mồ hôi đầm đìa trước mặt mình, Tuyết Lăng lành lạnh lên tiếng. Đêmnay, ta đánh nhau đủ rồi. Có thể miễn được liền miễn đi. Dù sao ta cũng đâu phảiloại người lạm sát vô cớ
“Tiểu tổ tông, người xem, cả tối nay, ta đã không có miếngthịt nào vào bụng rồi. Mãi mới kiếm được mấy miếng thịt tươi như này, bây giờthả chúng đi, ta có chút không nỡ”, kền kền hướng Tuyết Lăng nịnh nọt, đôi cánhto lớn không ngừng cụp xuống, làm cho tất cả mọi người phía sau không thể tinvào mắt mình được nữa. Đấy… đấy có phải kẻ vừa lúc nãy lớn tiếng, ra vẻ ta đâyhay không? Sao lại khác nhau một trời một vực như thế này cơ chứ???
Bé gái kia, nàng ta là ai? Sao có thể khiến cho kền kền sợhãi như vậy ? Phải chăng là đại yêu quái ? Nghe nói đại yêu quái sống lâu năm,tính tình cổ quái, hay biến hình thành trẻ con để lừa người khác, từ đó ăn thịthọ. Nhóc con kia, phải chăng chính là … ?
Nghe được ba chữ ‘‘tiểu tổ tông’’ phát ra từ chiếc mỏ nhọn sắccủa kền kền, khuôn mặt Tuyết Lăng bỗng dưng đen một mảnh. Tiểu tổ tông, ngươinói thì ngươi cũng phải nghĩ đến bản thân chính mình chứ ? Sống mấy vạn năm,ngươi gọi ta như vậy, há chẳng phải nói ta sống đã hơn chục vạn, trăm vạn năm.Ta mới chỉ là một bé gái 6 tuổi, 6 tuổi thôi đấy….
Tuyết Lăng đâu có biết, ở trong Huyết Âm lâm, Ma Long vốn làmột kẻ không ai dám động. Nay nàng đã giết được hắn, trong mắt chúng yêu nơiđây, nàng không phải tiểu tổ tông thì là gì ? Chỉ tội nghiệp cho nàng, bản thântrong mắt những người phía sau đã bị biến thành một yêu quái thích ăn thịt ngườitừ lúc nào không hay
‘‘Còn không mau đi ? Hay để ta tiễn ngươi một đoạn’’
Nhìn thấy bàn tay của Tuyết Lăng từ từ giơ lên, kền kền ngaylập tức sợ hãi quay đầu, bay một phát vào rừng sâu, không hề quay đầu. Biết thếta nghe lời đại ca, an phận lấy nước thôi. Thịt với chả người gì cơ chứ ? Mạngta còn suýt nữa giữ không được !
Chứng kiến cảnh đó, 2 chiến sĩ còn sót lại không khỏi buôngxuống tảng đá trong lòng của mình. May quá, hắn đi rồi, như vậy chúng ta có thểsống, có thể sống rồi… Nhưng, niềm vui sướng đó không kéo dài được bao lâu, khithấy Tuyết Lăng từ từ quay đầu lại, bọn họ không khỏi khẩn trương, đại yêu địnhlàm gì chúng ta ? Chẳng nhẽ lại muốn biến chúng ta thành bữa tối ??? Đừng, đừngmà….
Nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có điểm kỳ quái, TuyếtLăng không khỏi đưa tay lên mặt mình kiểm tra. Kỳ quái, mặt ta có gì hay sao màbọn họ lại chăm chú nhìn ta như vậy ? Mặt mũi ta cũng đâu có dữ tợn như vậy, tacũng chỉ là một tiểu cô nương khả ái, dễ thương thôi mà, làm gì được mấy ngườicơ chứ ?
Nếu như nghe được những lời này của Tuyết Lăng, Ma Long ngaycả đã bị điên chắc chắn cũng đội mồ sống dậy, chỉ thẳng mặt mà nói. Ngươi màkhông làm được gì ? Ngươi cái gì cũng làm được thì có!
‘‘Các ngươi còn nhìn cái gì ? Chẳng nhẽ không biết đi haysao ? Huyết Âm lâm không phải chỗ kẻ nào cũng vào được đâu. Còn không mau trở về’’,Tuyết Lăng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí kỳ quái nơi đây. Nghe thấy vậy, tấtcả không khỏi bừng tỉnh, lập tức chuẩn bị ra đi
Nhận thấy Tuyết Lăng dần dần ly khai, bé trai tuấn tú kia bỗngdưng chạy lại phía nàng, nắm chặt tay nàng mà nói, ‘‘Cảm ơn ngươi, tuy ta khôngbiết ngươi là ai, thân phận thế nào. Nhưng ngươi cũng đã cứu Lãnh Nhu ta một mạng.Nếu có cơ hội, ngươi hãy đến Nguyệt Dạ quốc, ta sẽ đích thân cảm tạ ngươi’’
Quan sát nam hài trước mắt, Tuyết Lăng chợt nhận ra, nhóc tahóa ra chính là Lãnh Nhu, người đã từng đến chúc mừng sinh nhật của nàng khinàng mới đầy tuổi. Lúc đó, nàng ở trong phòng một lúc, cũng chỉ kịp thoáng nhìnqua nhóc ta mà thôi, hơn nữa thời gian trôi qua, nên lúc nãy nàng cũng không kịpnhận ra ‘‘người quen’’. Bây giờ, Lãnh Nhu cũng đã 7 – 8 tuổi với vẻ ngoài khôingô tuấn tú, nét mặt hiền hòa, mai sau lớn lên ắt sẽ khiến cho nữ tử trongthiên hạ một phen điên đảo.
Tuyết Lăng cười cười nhìn Lãnh Nhu, khiến cho khuôn mặt củanhóc ta bỗng dưng có chút đỏ đỏ, đáng yêu không gì tả xiết. ‘‘Ta nhất định sẽ đến.Lãnh Nhu, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp lại nhau’’
Nguyệt Dạ quốc ? 3 chữ đó khiến nàng nhớ lại hắc y lão giàđã vong mạng kia. Tế tướng của Nguyệt Dạ quốc lại có thẻ bài chữ ‘‘Vô’’, xem ranàng không thể không đến đó 1 chuyến rồi
‘‘Thật không ? Nếu như vậy, Lãnh Nhu ta sẽ ở Nguyệt Dạ quốcchờ ngươi’’, buông đôi tay của Tuyết Lăng ra, Lãnh Nhu chăm chú nhìn nàng, dườngnhư để xác định xem nàng có nói thật hay không. Nhìn sâu vào mắt nàng, Lãnh Nhuthấy được trong đó một tia kiên nghị xen kẽ với những quang mang mà chàng khôngthể giải thích. Tốt quá, nàng ta sẽ đến Nguyệt Dạ quốc, tốt quá rồi
‘‘Nếu đã không còn việc gì nữa, ta xin cáo từ’’. Lời vừa dứt,‘‘Vút’’ một tiếng, Tuyết Lăng liền biến mất, chỉ để lại trên mặt đất một chiếckhăn tay trắng muốt, không có dù chỉ một họa tiết thông thường. Nhặt chiếc khăntay đó lên, Lãnh Nhu nhẹ nhàng cất vào trong ống tay áo, tựa như sợ rằng, nếukhông cẩn thận mình sẽ làm hư một bảo vật vô giá vậy
Nhận thấy huynh trưởng của mình có chút không đươc bình thường,Lãnh Tình rón rén lại gần, đung đưa cánh tay trắng trẻo của Lãnh Nhu, ‘‘Hoànghuynh, chúng ta về đi’’
‘‘Ừ. Chúng ta đi thôi’’
Chỉ đợi có thế, 2 tên hộ vệ còn lại nhanh chóng hộ tống LãnhTình cùng Lãnh Nhu rời khỏi Huyết Âm lâm, chạy thẳng ra đến bìa rừng, nơi cóchiếc xe ngựa xa hoa kia đứng đợi để trở về với Dạ Nguyệt quốc, trở về Lưu Lyhoàng hậu cùng Lãnh Khuyết quân vương
Ngồi trên xe ngựa, Lãnh Nhu ngẫm lại những lời Tuyết Lăng đãnói, chàng không khỏi có chút đăm chiêu. Huyết Âm lâm, đây không phải là VạnYêu lâm sao ? Chẳng nhẽ, có người cố tình để cho ta cùng Tình muội đến nơi đâyđể … ?
Ta thân là thái tử, sống cuộc sống vương giả sau bốn bức tườngthành nhưng cũng đã nghe đến qua Huyết Âm lâm. Đó là nơi nào cơ chứ ? Một nơimà chỉ có những bậc pháp sư tài năng mới dám đến. Dựa vào Diệp tướng quân cùngvới Huỳnh pháp sư, mang theo ta cùng muội muội xông vào đây, chắc chắn chỉ cócon đường chết
Mẫu hậu đã từng nói, Vạn Yêu lâm là chốn an toàn, do đó ta vớimuội muội mới lên đường, lẻn khỏi hoàng cung. Chứ nếu biết trước nơi đây là HuyếtÂm lâm, ta không đời nào lại đi vào chốn này để chịu chết cả. Trước khi ra đi,đề phòng lạc đường, ta nhờ mẫu hậu vẽ lại bản đồ cho ta với việc bịa ra lý do,đó là phục vụ cho việc học sau này. Mẫu hậu chắc chắn không đời nào lại hạihuynh muội chúng ta cả, như vậy, sao chúng ta lại có thể từ Vạn Yêu lâm chạy mộtmạch đến Huyết Âm lâm cơ chứ ?
Như vậy, bản đồ chắc chắn đã bị ngưởi giở trò !
Hôm đó, người mang đến bản đồ cho ta chính là…
Như sực nhớ ra điều gì đó, đôi mắt tinh xảo của Lãnh Nhu bỗngnhíu lại, khiến cho Lãnh Tình không khỏi có điều chú ý. Hoàng huynh đang suynghĩ chuyện gì mà trông khẩn trương như vậy ??? Rốt cuộc, chuyện đó quan trọngnhư thế nào ?
Đúng rồi, hôm đấy, kẻ mang đến tấm bản đồ cho ta, chính là…Chẳng nhẽ, kẻ hại ta chính là …
Thở dài một hơi, Lãnh Nhu từ ái ôm Lãnh Tình vào lòng, ảm đạmlên tiếng, ‘‘Tình muội, chuyện hôm nay muội nhớ không được nói cho bất cứ ai biết,ngay cả phụ hoàng, mẫu hậu cũng không, nhớ chưa ? Cứ coi như chúng ta chưa baogiờ ròi khỏi hoàng cung, chưa bao giờ đi đến khu rừng này, muội nhớ lời huynh dặnchưa ?’’
‘‘Vâng’’, thật không hiểu hoàng huynh sao lại bắt ta giữ kínchuyện này cơ chứ ? Nhưng không sao, từ bé đến giờ, hoàng huynh làm bất cứ chuyệngì cũng vì muốn tốt cho ta, lần này chắc hẳn cũng không ngoại lệ. Không nói thìkhông nói, Lãnh Tĩnh ta cũng là người biết giữ bí mật chứ bộ
Nghe được câu trả lời của Lãnh Tình, Lãnh Nhu khẽ xoa đầunàng, rồi để nàng dựa vào vai mình nằm ngủ. Sau khi đã biết nàng ngủ say, đôi mắtcủa Lãnh Nhu cũng từ từ nhắm lại, mang theo trong đó những suy nghĩ thầm kín củabản thân chàng
Bạch y tiểu hài, nàng là ai ? Hy vọng, một ngày nào đó, tađược gặp lại nàng…
Nhiều năm về sau, nhớ lại khoảnh khắc này, Lãnh Nhu cũngkhông ngừng tự diễu. Nếu như ta không gặp lại nàng, phải chăng tất cả mọi chuyệnsẽ không xảy ra, số phận của ta cùng Tình muội sẽ không gặp phải nhiều bất trắcnhư vậy ? Nhưng, nếu như không gặp được nàng, cuộc đời Lãnh Nhu ta nào có đượcnhững phút giây hạnh phúc như vậy cơ chứ ?
Yêu nàng, ta không hối hận !!!
Nếu như được lựa chọn lại một lần nữa, ta vẫn sẽ chọn yêunàng, mặc cho mọi đau khổ, mọi bi thương rồi sẽ đến…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]