Ads“Lão gia, lão gia, phu nhân sinh rồi, là một tiểu thư thưalão gia” tiếng nói xé tan màn đêm thăm thẳm của một tiểu hài độ chừng 15 – 16tuổi làm cho tất cả mọi người trong phủ nhốn nháo cả lên. Sinh rồi. Vậy là phunhân cuối cùng cũng sinh rồi. Tạ ơn trời đất. Tạ ơn tổ tiên phù hộ
Lúc này đây, ở một nơi không xa, một nam nhân độ tuổi trungniên ngũ quan thanh tú, mắt phượng mày ngài, đôi môi nghiêm nghị đang quỳ trướclinh đường, cầu xin bồ tát. Bồ tát ơi, nếu người có linh thiêng, xin để cho mẫutử nàng mẹ tròn con vuông, con xin nguyện giảm thọ 10 năm, không 20 năm. Conxin người đừng khiến cho 2 mẹ con họ chịu khổ, đừng khiến cho chúng con sinh lytử biệt, con xin người, con cầu xin người đó.
Đúng vào lúc lời nguyện cầu sau cùng vừa vang lên, ở trongsân bỗng truyền đến tiếng thưa không nén nổi vui mừng của lão Vệ - nô bộc trungthành của nhà họ Đoạn. “Lão gia, tiểu Cúc vừa thông báo cho nô tài rằng, phunhân đã sinh con rồi ạk. Mẹ tròn con vuông. Là một tiểu thư thưa lão gia”
Tiểu thư? Con gái ư? Đoạn Trung ta có con gái rồi. Vậy làsau hơn 2000 năm, Đoạn gia ta đã không còn độc đinh nữa rồi. Bồ tát ơi, con cảmtạ người. Đúng rồi. Phu nhân. Giờ ta phải đi thăm phu nhân. Còn thăm cả đứa congái bé bỏng của ta nữa chứ.
“Lão Vệ, chúng ta đi thăm phu nhân”. Lời nói vừa dứt đã thấymột bóng hoàng y cưỡi mây ngũ sắc bay ra khỏi phòng, theo sau là một lão nô bộctuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-vo-tinh-tuyet-lang/106396/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.