Trần Minh nghe Hoàng tử gọi mình mặt không chút động, bình tĩnh mà cung kính nói.
•Bẩm hoàng tử gọi thuộc hạ sao...
Hoàng tử không phản ứng gì bộ dạng nghiêm trang lạnh lùng gật đầu.
•Đúng, ngươi qua đây.
Trần Minh không chút chần chừ liền thoải mái bước qua.
•Thưa hoàng tử có chuyện gì.
Hoàng tử giữ nguyên sắc thái âm trầm đáp.
•Vừa nãy ngươi nói vậy, là có ý gì.
Trần Minh chẳng chút may động thản nhiên trả lời.
•Thuộc hạ chỉ là tiện miệng nói vu vơ, khiến hoàng tử để ý thật sự là thất lễ, chỉ là...
Nghe câu nói nữa vời của hắn hoàng tử có phần hiếu kỳ liền hỏi.
•Chỉ là thế nào.
Trần Minh làm ra dáng vẻ khó nói, chỉ hỏi nữa vực một câu.
•Chỉ là thuộc hạ có vài câu muốn nói, không biết là hoàng tử người có muốn nghe hay không.
Hoàng tử nghe vậy liền không chút do dự gật đầu.
•Ngươi cứ nói đi.
Trần Minh vẫn chưa mở miệng, nhìn qua ngó lại dáng vẻ đề phòng.
•Nơi này đông người, không tiện nói ra, hay là...
Hoàng tử là người thông minh, vừa nghe đã hiểu liền sải bước đi về một hướng không có người tụ tập, Trần Minh phía sau vui vẻ bước theo.
Đi đến một chỗ vắng vẻ hoàng tử liền quay sang hỏi.
•Giờ ngươi nói được chưa.
Trần Minh treo lên nụ cười thân thiện nói.
•Được rồi, được rồi... Nhìn người như vậy có phải là đang mang tâm trạng lo lắng bồn cầu, ý ý bồn chồn hay không.
Hoàng tử không có động tĩnh gì, vẫn cái khí độ đó hỏi.
•Sao ngươi lại nghĩ như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-quan-su/30487/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.