Chương trước
Chương sau
Lúc Thiên San định rời đi thì cảm thấy có rất nhiều người từ nhiều phương hướng khác nhau đang tiến về phía này. Suy nghĩ một chút, nhất định là do nàng thăng cấp gây ra động tĩnh quá lớn thu hút sự chú ý của các tu luyện giả quanh đây.
Thiên San phi người lên một thân cây gần đó, thu liễm hơi thở chờ người đến.
Bình lão là người đầu tiên đến nơi. Vừa đến Bình lão liền cẩn thận quan sát xung quanh, sau cùng lực chú ý của lão đặt lên thác nước. Nơi này rất trống trải liếc mắt một cái là thấy hết, chỉ còn cái thác nước kia là có thể ẩn chứa huyền cơ. Bình lão định tiến lên dò xét thì nghe thấy tiến bước chân dồn dập, lần lượt từng tóp người xuất hiện. Khi bọn họ nhìn thấy Bình lão thì tâm tư mỗi người đều xoay chuyển trăm mối.
Có người nảy sinh địch ý vì cho rằng Bình lão đến trước đã lấy đi báo vật. Có người thì dè dật cẩn trọng cho rằng động tĩnh vừa rồi là do Bình lão gây ra,… Bình lão sống lâu dĩ nhiên nhìn ra tâm tư bọn họ. Mặc dù thực lực lão hơn chúng nhưng xem tình hình này sẽ lại có rất nhiều người đến đây. Nếu hiện tại lão ra tay chẳng khác nào chuốc phiền phức vào thân, là cái đích cho mọi người chỉ trích. Vì thế, Bình lão điềm nhiên xem bọn họ như người vô hình lại tiếp tục quan sát xung quanh xem có thêm manh mối gì không.
Mỗi người một suy nghĩ nhưng đều thống nhất không ra tay, cho dù là người nhận định Bình lão đã lấy bảo vật cũng biết tự mình hiểu mình, biết bản thân không phải đối thủ Bình lão hiện tại đi lên chẳng khác nào chịu chết, chi bằng đợi lát nữa người đến càng nhiều lúc đó cũng dễ làm việc hơn.
Cứ như vậy người đến này càng nhiều, vây kín cả khu đất tiếng người thảo luận tuy nhỏ nhưng vẫn ồn ào vang vọng.
Lúc này, nhóm người Ngô Bảo cũng đến nơi, thấy Bình lão đứng một mình chung quanh không có ai như đang bị cách ly. Ngô Bảo cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, tách ra đám người đi đến bên cạnh Bình lão chất vấn.
“Bình lão. Ai cho phép ông tự ý rời đi? Nếu có ma thú tấn công ta thì sao? Còn có chuyện vừa rồi là thế nào?”
Câu hỏi của Ngô Bảo thành công phá vỡ tình trạng khó xử hiện tại, cũng thu hút sự chú ý của mọi người lại đây.
“Ta chạy đến là để xem thử vì sao lại có dị tượng xuất hiện. Dị tượng xảy ra trong Lạc Nhạn sâm lâm, ngài lại ở chỗ này, nếu ngài có chuyện gì thì ta làm sao gánh nổi”.
Bình lão bộ dáng cung kính, chính nghĩa nói nhưng trong mắt là toàn là ý tứ kinh thường. Hứ! Chỉ là một tên ngu ngốc nếu không phải Ngô gia cho tiền hậu hĩnh, đãi ngộ không tệ, ông làm sao lại phải theo chân tên phế vật này. Đợi ông tìm được báo vật ở đây thì không cần ở nơi này dự vào Ngô gia nữa.
“ Tốt!Tốt! Vậy kết quả thế nào? Vì sao có dị tượng?” Ngô Bảo vô cùng hưởng thụ thái độ cung kính của Bình lão liên tục nói tốt nhưng cũng không quen chuyện dị tượng.
Mọi người ở đây phần lớn là người Lạc Thành, dĩ nhiên nhận ra Ngô Bảo, đối với đức hạnh của hắn cũng rõ rang. Trong lòng hiểu rõ sợ là hôm nay không chiếm được chỗ tốt gì. Thế nhưng vẫn muốn biết nguyên nhân dị tượng vừa rồi.
“Lúc ta đến đây thì dị tượng đã kết thúc, xung quanh cũng không có gì cả. Theo ta đoán dị tượng này chín phần mười là có cường giả thăng cấp mà gây ra” Bình lão nghiêm mặt nói. Ông sẽ không ngu mà nói vì có bảo vật xuất thế. Bảo vật có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy tuyệt đối không phải phàm vật nếu các đại gia tộc biết chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn mà giành lấy. Mà một người không thế lực, thực lực hạng trung như ông làm sao đấu lại. Nhưng nếu là có cường giả thăng cấp thì khác, các gia tộc cùng lắm là tra xét thâm dò, cũng không dám làm quá sợ chọc giận cường giả chuốc họa vào thân.
“Thật sao? Thăng cấp cũng có thể dẫn phát lôi điện sao?” Có người nghi vấn hỏi.
“Phải a ~ Ta còn tưởng là có bảo vật xuất thế chứ?” Nghe thế mọi người liền nhao nhao cả lên, bắt đầu nghi ngờ lời Bình lão.
“Các vị bình tĩnh! Mọi người có lẽ không biết, bảo vật xuất thế có thể sinh ra dị tượng nhưng không chỉ vậy. Bên cạnh bảo vật thường còn có huyễn thú thủ hộ.
Mọi người xem nơi này làm gì có huyễn thú nào, nếu có chúng ta chưa đến đây đã bị nó giết chết rồi”. Bình lão cật lực lí giải hướng mọi người nghĩ là có người thăng cấp để trục lợi lại không biết điều lão nói hoàn toàn chính xác, chỉ có lão đinh ninh cho rằng là có bảo vật.
“Nói thế cũng phải a~”
“Ngươi nói phải là cấp nào thì khi thăng cấp lại đáng sợ như vậy nha!”
“Không biết, nhưng có lẽ thực lực người này nhất định hơn cả viện trưởng học viện
a”
“Có thể lắm! Nhưng cường giả bậc này sao xuất hiện ở đây?”
Chớp mắt cả đám người điều suy nghĩ theo đúng mong muốn của Bình lão. Trong lòng Bình lão cười thẩm, hiện tại lão chỉ mong đám người này nhanh chóng rời đi để lão còn tra xét thác nước nữa.
“Ca, huynh thấy thế nào?” La Thư nhìn tràng diện trước mắt hỏi La Kỳ.
“ Tiểu thư không có ở đây” La Kỳ nhàn nhạt trả lời. Thật hư chuyện dị tượng thế nào hắn không mấy quan tâm. Điều quan trọng hiện tại là hắn phải nhanh tăng thực lực để trả thù. Tiểu thư không đến lẽ nào người đã rời đi?
Nghe đại ca không để ý câu hỏi của mình, La Thư có chút sinh khí nhưng nhắc đến tiểu thư hắn cũng thắc mắc, động tĩnh lớn như vậy lẽ nào nàng không tò mò đến xem thử?
“Ta ở đây a ~”
Giọng nữ ngọt ngào đột nhiên vang lên ở sau lưng khiến hai người cả kinh. Hai người động tác liền mạch xoay người, rút kiếm, nhảy ra xa sẵn sang đón địch. Trong lòng thì sợ hải: người đến từ khi nào tại sao bọn họ không phát hiện. Nếu đối phương muốn giết họ không phải dễ như trở bàn tay sao?
“Ây?! Làm gì phản ứng mạnh vậy? Ta có ăn thịt hai người đâu a ~” Thiên San mím môi bất mãn nói.
“Tiểu thư?! Là người?”
Thấy người đến là Thiên San, hai người thở phào, tra kiếm vào vỏ. Trong lòng lại thán phục thực lực của Thiên San thật lợi hại, động thời cũng tự nhủ với bản thân cần phải rèn luyện nhiều hơn.
“Đi thôi. Nơi này cũng chẳng còn gì để ở lại” Thiên San xoay người rời đi. La Kỳ, La Thư không nói gì đi theo nàng. Tuy trong lòng La Thu vẫn tò mò về chuyện dị tượng nhưng hắn vẫn nhớ rõ thân phận và nghĩa vụ của một thuộc hạ.
……
Ba người đi được một lúc thì Thiên San đột nhiên dừng lại. Trước mặt nàng xuất hiện một ông lão tóc bạc, trường bào màu trắng, bóng dáng mờ ảo không rõ. Lão giả này chính là người nhận ra dị tượng vừa xảy ra là do Thiên San thăng cấp mà có.
“Tiểu thư, có chuyện gì sao?” La Thư khó hiểu hỏi. Thiên San tự nhiên dựng lại làm hai huynh đệ cũng cảnh giác nhìn xung quanh lo sợ có người mai phục hay gì đó.
Thiên San chóp chóp mắt nhìn hai người. Bộ không thấy có người chặng đường sao? Đối phương lại rất thần bí nữa, cứ như ảnh ảo vậy.
“Bọn họ không nhìn thấy ta” Đột nhiên một âm thanh trầm khàn già nua vang lên giải đáp thắc mắt của nàng.
“Tiểu phù thủy, ta là hồn thể không phải ai cũng nhìn thấy ta đâu”
Hồn thể? Đó là gì? Thiên San nhìn lão giả, không muốn dây dưa lòng vòng cùng lão, trực tiếp hỏi. Trong lòng thì buồn bực người ta cũng biết thân phận của nàng rồi không thể giả nai a.
“Ông muốn gì?”
Hai huynh đệ họ La thấy Thiên San hướng trước mắt hỏi thì hoảng hốt. Sao tiểu thư lại nói chuyện với không khí.
“Đi theo ta. Ta có vài chuyện muốn trao đổi với ngươi. Dĩ nhiên việc này đối ngươi chỉ có lợi không hại” Lão giả tự tin nói như khẳng định nàng sẽ tin lão rồi đi theo.
Đi hay không? Nhìn bộ dáng tự tin của lão nàng thực sự muốn từ chối co lão tức chơi. Nhưng mà nàng cần phải đi. Không tín trên người lão không có một tia ác ý, chỉ riêng linh cảm nói cho nàng biết lão… có thể giúp nàng duy trì sinh mạng khó khăn lắm mới lại có được.
“Hai người trở về trước, ta có việc phải đi một chút” Thiên San hướng La Kỳ, La Thư nói rồi đuổi theo bóng dáng của lão giả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.