Nghe được những lời này của Phương Lâm, rất nhiều đệ tử Đan Đồng ở đây bao gồm cả Mộc Yến trưởng lão trên thạch đài, sắc mặt đều cực kỳ đặc sắc. Tất cả đều nhìn về phía Phương Lâm, ánh mắt giống như nhìn quái vật.
Đây phải là người da mặt dày tới mức nào, mới có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy?
Ngay cả Lục Tiểu Thanh đang lo lắng cho Phương Lâm, cũng bị lời Phương Lâm nói chọc cho dở khóc dở cười. Ngươi rõ ràng đang ngủ gật, nhận vậy luôn đi có được hay không? Còn trầm tư? Tiếng ngáy đã lộ ra tất cả.
Mộc Yến trưởng lão cũng tức giận, sắc mặt vô cùng khó coi. Nàng luôn luôn nghiêm khắc, lại gặp phải loại cực phẩm như Phương Lâm này, trợn tròn mắt nói mò. Trong lòng nàng càng không thích Phương Lâm.
Phương Lâm ngược lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, mắt đối diện cùng Mộc Yến trưởng lão, hoàn toàn không có chút chột dạ. Biểu hiện ung dung bình tĩnh này, ngược lại khiến cho Mộc Yến có hơi kinh ngạc.
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, trong lòng Mộc Yến trưởng lão đã có tính toán, lập tức nói:
- Phương Lâm, ngươi nói ngươi không ngủ, mà đang nghe ta giảng bài sao?
Phương Lâm gật đầu, nói:
- Đệ tử thật sự đang nghiêm túc nghe trưởng lão giảng bài, tuyệt đối không có chút thất thần nào.
- Thật không biết xấu hổ!
Đây là ý nghĩ trong lòng tất cả đệ tử Đan Đồng lúc này.
Khóe miệng Mộc Yến trưởng lão khẽ cong lên, nói:
- Đã như vậy, ta sẽ ra vài đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/193892/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.