Bởi vì lời Kim lão nói, khiến cho bầu không khí bên trong Tử Hà đại điện có vẻ nặng nề khẩn trương, không ít người đều kinh ngạc khác thường nhìn Kim lão. Hàn Lạc Vân ngồi phía trên, khóe miệng cong lên khẽ cười nhạt, hình như hắn cũng không có trức giận vì lời nói của Kim lão. - Hoàn toàn là nói bậy, Cổ Đạo Phong ngã xuống có liên quan gì tới Phương Lâm? Ngươi có thể lấy ra chứng cứ gì sao? Không có chứng cứ chính là đang nói loạn! Một cao tầng mở miệng phản bác. Kim lão hừ lạnh một tiếng: - Ta tất nhiên là nắm giữ một ít chứng cứ. Nói xong, Kim lão vỗ một cái vào túi Cửu Cung, lấy ra một quả Dư Âm Bối. - Âm thanh bên trong này chính là chứng cứ. Kim lão nói xong, mở Dư Âm Bối ra. - Là Phương Lâm! Chính là Phương Lâm sát hại thủ tọa! Hắn dùng âm mưu quỷ kế, thủ tọa sơ suất, chết thảm ở trong tay của Phương Lâm, ta thấy được tất cả! Trong Dư Âm Bối truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của một người, có vẻ vô cùng khẩn trương. Nghe được âm thanh này, không ít người ở đây đều biến sắc. - Người lưu lại giọng nói này chính là Triệu Đăng Minh trưởng lão thân tín của Cổ Đạo Phong. Lúc trước, hắn cùng Cổ Đạo Phong đi ra ngoài, mắt thấy Phương Lâm hại chết Cổ Đạo Phong, bản thân cũng bị thương nặng, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh, nhưng trước khi hôn mê, hắn lưu lại Dư Âm Bối này làm chứng cớ. Kim lão lòng đầy căm phẫn nói. Mọi người im lặng. Nếu như chứng cớ này là thật, vậy tình huống sẽ vô cùng bất lợi với Phương Lâm, dù sao tội danh sát hại một thủ tọa, cho dù Phương Lâm là đệ tử chân truyền của Tử Hà tông cũng không gánh nổi. Nếu như cái tội danh này được xác thực, cho dù Hàn Lạc Vân muốn bao che cho Phương Lâm cũng bao che không nổi. - Ta kiến nghị điều tra Phương Lâm. Một cao tầng lên tiếng. - Một tông thủ tọa chết, nhất định phải nghiêm khắc điều tra, Phương Lâm có tình nghi, nên phải tiếp nhận thẩm vấn. Lại là một cao tầng biểu lộ thái độ. Chỉ có điều đây chỉ là một phần cao tầng của Tử Hà tông đứng ở bên phía Kim lão, gần như phần lớn cao tầng đều không nói gì. Kim lão cũng không để ý tới. Hắn vốn không nghĩ sẽ nhận được những cao tầng này đồng ý, chỉ cần có một nhóm người giúp đỡ mình là được. Trên thực tế, cái gọi là chứng cứ này căn bản chính là do hắn tạo ra, vì thế hắn không tiếc khiến cho Triệu Đăng Minh thành trọng thương. Theo Kim lão, chỉ cần có Dư Âm Bối này ở trong tay, như vậy Phương Lâm lại trước sau bị nghi ngờ sát hại Cổ Đạo Phong, hắn có thể mượn cái này đối phó với Phương Lâm. Đúng lúc này, Hàn Lạc Vân cuối cùng nói chuyện: - Nếu ngươi nói Phương Lâm sát hại Cổ Đạo Phong, vậy lấy thực lực Thiên Nguyên của Cổ Đạo Phong, Phương Lâm lại làm thế nào giết chết được hắn? Mặt Kim lão hiện ra vẻ phẫn nộ nói: - Nhất định là Phương Lâm sử dụng âm mưu quỷ kế gì, Cổ Đạo Phong không đề phòng, mới bị Phương Lâm làm hại. - Ngươi bớt thả rắm đi! Đúng lúc này, vẻ mặt Hồ lão đầy giận dữ đi đến, chân còn chưa bước vào đại điện, hắn đã nhìn Kim lão chửi ầm lên. Kim lão lộ ra sắc mặt khó coi, trong lòng càng thêm tức giận, nhưng đối mặt với Hồ lão, hắn cũng chỉ có thể cố nén không dám nổi giận. Dù sao địa vị của Hồ lão cao hơn so với hắn, còn là Túc lão của tông môn, tông chủ Hàn Lạc Vân đều phải khách khí với Hồ lão. Nếu Kim lão hắn dám bất kính với Hồ lão, sẽ bị người ta nắm được điểm yếu. - Nhãi con họ Kim kia, bởi vì tên khốn Cổ Đạo Phong kia chết, ngươi lại muốn phí hết tâm tư đi hãm hại Phương Lâm sao? Hồ lão chỉ vào mũi Kim lão chất vấn. Kim lão không để ý tới Hồ lão, mặt không thay đổi nói: - Cũng không phải là ta hãm hại, mà có chứng cứ chứng minh Phương Lâm có nghi ngờ sát hại Cổ Đạo Phong. Hồ lão cười lạnh: - Cái gọi là chứng cứ này, ngươi muốn ngụy tạo không phải sẽ ngụy tạo ra được sao? Có quỷ mới biết chứng cớ này là thật hay giả. Kim lão có chút phẫn nộ nói: - Triệu Đăng Minh hiện tại trọng thương hôn mê, chẳng lẽ còn có thể là giả hay sao? Hồ lão xem thường: - Đương nhiên là có giả, chúng ta cũng không biết Triệu Đăng Minh làm sao lại bị trọng thương, nếu chẳng may là họ Kim ngươi muốn hãm hại Phương Lâm, cố ý đánh cho Triệu Đăng Minh bị thương thì sao? Lời này vừa nói ra, Kim lão hơi biến sắc, mà thần sắc của những người khác cũng có phần biến hóa, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Kim lão mang theo vài phần nghi ngờ. Kim lão vẫn cứng rắn nói: - Hồ lão cũng không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh là ta đang hãm hại Phương Lâm, ta có chứng cứ chứng minh Phương Lâm hại chết Cổ Đạo Phong, cho nên Phương Lâm vẫn bị tình nghi, lẽ nào bởi vì Phương Lâm là đệ tử của Hồ lão, Hồ lão lại muốn đổi trắng thay đen sao? Hồ lão nghe vậy, cũng tức giận, rất muốn một tát đánh vào trên mặt của Kim lão này. Chỉ có điều dù sao ở đây cũng là ở bên trong Tử Hà đại điện, ai cũng là người có thân phận, ở dưới hình huống có lý trí, không ai sẽ làm ra hành động như vậy. - Vì sao Cổ Đạo Phong phải lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi Đan tông? Hắn đi làm cái gì? Về điểm này các vị có nghĩ tới không. Lúc này, Hàn Ngâm Nguyệt đứng ở bên cạnh vẫn không nói gì, chợt mở miệng nói, thoáng cái nàng đã nói đến điểm mấu chốt. Mọi người nghe vậy, đều lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa. Càng nghĩ bọn họ càng thấy không thích hợp. Ngay lập tức, mỗi người đều nhìn Kim lão, xem thử hắn có câu trả lời thuyết phục gì. Kim lão ung dung bình tĩnh, mở miệng nói: - Chuyện này ta cũng không biết, đang điều tra. Hơn nữa hiện tại Cổ Đạo Phong đã chết, quan trọng nhất chính là điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của hắn, điều tra rõ ràng xem ai là hung thủ. Hàn Ngâm Nguyệt cười nói: - Kim lão nói đúng, cho nên chúng ta phải điều tra rõ ràng vì sao hắn phải ở dưới tình huống không cho người nào biết rời khỏi Đan tông, điều này có thể có liên quan tới nguyên nhân cái chết của hắn. Kim lão lộ ra sắc mặt khó coi, Hàn Ngâm Nguyệt cầm lấy một điểm này không thả, Kim lão muốn dời trọng tâm cũng khó có thể làm được. - Ta cảm thấy chắc hẳn nên để cho Phương Lâm đến đây, ở trước mặt tất cả mọi người, nói một câu xem sau khi hắn rời khỏi Hắc Đỉnh thành đã đi tới nơi nào, làm cái gì, từ trong đó chắc hẳn có thể tìm ra kẽ hở, sau đó tiến hành thẩm vấn. Kim lão nói. Hàn Lạc Vân trực tiếp mở miệng: - Không cần, chuyện sau khi Phương Lâm rời khỏi Hắc Đỉnh thành, ta đều đã biết được. Lời này vừa nói ra, sắc mặt Kim lão lập tức cứng đờ, Hàn Lạc Vân nói lời này rõ ràng chính là muốn che chở cho Phương Lâm. - Tông chủ, chuyện liên quan đến tính mạng của một thủ tọa, chắc hẳn là phải cẩn thận thẩm vấn mới phải. Kim lão ôm quyền nói. Hàn Lạc Vân nhìn Kim lão, bỗng nhiên vừa cười vừa nói: - Cổ Đạo Phong là đệ tử của ngươi, ngươi đặc biệt hiểu rõ về hắn đúng không? Kim lão không biết lời này là có ý gì, nhưng vẫn gật đầu: - Ta vẫn tính là hiểu rõ về hắn, nếu như hắn không chết, tương lai sẽ không thể đo đếm. Trên mặt của Hàn Lạc Vân hiện ra một biểu tình không rõ ràng: - Theo ta được biết, Cổ Đạo Phong khi còn sống, đã từng có tiếp xúc với Ẩn Sát đường. - Cái gì? Nghe vậy, mọi người đều cực kỳ hoảng hốt, không ít người đều hoảng sợ nhìn Hàn Lạc Vân. Sắc mặt Kim lão cũng thoáng cái trắng bệch, lập tức nói: - Không thể như vậy được, đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng, nhất định là hiểu nhầm rồi. Hàn Lạc Vân không nói gì nữa, Hàn Ngâm Nguyệt lại tiến lên một bước, nhìn Kim lão, thần sắc nghiêm túc, lạnh giọng nói: - Cổ Đạo Phong cấu kết với Ẩn Sát đường, chứng cứ lại nừm ở trên tay ta. Kim lão thân là sư tôn của hắn, chẳng lẽ lại thật sự hoàn toàn không biết gì sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]