Chương trước
Chương sau
- Hai vị, ta mới vừa trở lại, cửa viện còn chưa có vào, các vị sao lại tới nhanh như vậy chứ?
Phương Lâm nhìn Hàn Ngâm Nguyệt và Hàn Hiểu Tinh, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Hàn Ngâm Nguyệt hình như cũng cảm thấy Phương Lâm vừa trở lại đã tới làm phiền hắn thật sự không thích hợp, nhưng nàng cũng không đợi được, hiện tại càng lúc càng tới gần thời gian tham gia thi đấu ba nước. Mặc dù mắt của Hàn Hiểu Tinh có chuyển biến tốt, nhưng vẫn có trạng thái mù.
Cho nên, Hàn Ngâm Nguyệt mới không kịp chờ đợi dẫn theo Hàn Hiểu Tinh đi qua, để cho Phương Lâm mau chóng tiến hành một vòng trị liệu mới cho Hàn Hiểu Tinh, cố gắng chữa trị tốt mắt của Hàn Hiểu Tinh trước khi cuộc thi đấu ba nước bắt đầu.
- Phương Lâm, làm phiền ngươi khám mắt cho Hiểu Tinh một chút.
Hàn Ngâm Nguyệt nói, trên mặt lộ vẻ khẩn cầu.
Đại tiểu thư của tông chủ như nàng khẩn cầu Phương Lâm như vậy, cũng khiến cho Phương Lâm không có cách nào từ chối.
- Vào đi.
Ngay lập tức, Phương Lâm đẩy cửa viện ra, để cho tỷ muội Hàn gia tiến vào trong viện.
Điều đầu tiên Phương Lâm làm là nhìn trong sân, ngoại trừ dược liệu trong ruộng thuốc mọc cao, những cái khác cũng không có gì thay đổi, không dính một hạt bụi, vô cùng sạch sẽ, rõ ràng có người thường xuyên đến quét dọn.
Hàn Hiểu Tinh ngồi ở bên cạnh cái bàn đá, trên mặt có mấy phần mong đợi và khẩn trương, tuy rằng Hàn Hiểu Tinh là một người rất lạnh nhạt, đối với chuyện mình bị mù nhiều năm nàng cũng đã quen.
Nhưng trước mắt có cơ hội nhìn thấy lại ánh sáng, trong lòng nàng cũng khó có thể bình tĩnh.
Phương Lâm không có lãng phí thời gian, tuy rằng hắn mệt mỏi rã rời, muốn nghỉ ngơi thật tốt, chỉ có điều bây giờ hắn vẫn cố gắng tập trung tinh thần, khám chữa bệnh cho Hàn Hiểu Tinh.
- Có thể nhìn thấy được bao nhiêu?
Phương Lâm mở miệng hỏi.
Hàn Hiểu Tinh mím môi một cái môi:
- Một ít ánh sáng.
Phương Lâm nhíu mày, lấy tay lắc lắc trước mặt Hàn Hiểu Tinh một chút, hỏi:
- Thấy cái gì không?
Hàn Hiểu Tinh do dự một lát, nói:
- Hình như có một bóng đen thoảng qua.
Nghe vậy, Phương Lâm gật đầu, chân mày cũng bắt đầu giãn ra.
Hắn lấy ra hai cây ngân châm đâm vào trên xương lông mày của Hàn Hiểu Tinh.
- Sau nửa canh giờ, lấy cây ngân châm xuống.
Phương Lâm phân phó một câu, sau đó đi vào trong phòng.
- Ta muốn tắm, các nàng không nên tiến vào.
Phương Lâm ở bên trong phòng hô một câu, khiến cho Hàn Ngâm Nguyệt có chút ngượng ngùng, Hàn Hiểu Tinh lại hoàn toàn không quan tâm, nàng dù sao cũng không nhìn thấy được.
Có tiếng nước chảy từ trong nhà truyền đến, Hàn Ngâm Nguyệt vốn cho rằng Phương Lâm đang nói đùa, không nghĩ tới tên này thật sự lại tắm ở bên trong phòng.
Phương Lâm đã nhiều ngày không tắm, cảm giác toàn thân trên dưới đều rất khó chịu, hơn nữa một đường chiến đấu bôn ba, trải qua nhiều lần sinh tử, thể xác và tinh thần hắn đều mệt mỏi, vừa lúc hắn muốn tắm rửa để thả lỏng một chút.
Nghe tiếng nước chảy, Hàn Ngâm Nguyệt cố gắng bảo mình bình tĩnh lại, không nghe âm thanh này, chỉ có điều sắc mặt nàng vẫn đỏ lên.
- Tắm vì sao không đóng cửa?
Hàn Hiểu Tinh bỗng nhiên hỏi một câu.
Trong phòng Phương Lâm nói:
- Đây là nhà của ta, vì sao phải đóng cửa? Lẽ nào các ngươi muốn vào nhìn lén ta sao?
- Hừ! Ai muốn nhìn ngươi!
Hàn Hiểu Tinh mắng một câu, xong không nói gì nữa.
Sau nửa canh giờ, Hàn Ngâm Nguyệt lấy ngân châm trên xương lông mày của Hàn Hiểu Tinh xuống, cũng hỏi nàng cảm giác thế nào.
Hàn Hiểu Tinh trong mắt hình như có vài phần thần thái, do dự nói:
- Ta hình như có thể nhìn thấy được nhiều tia sáng hơn.
Nghe vậy, Hàn Ngâm Nguyệt mừng rỡ, không nghĩ tới Phương Lâm trở lại một cái, lại có thể khiến cho mắt của muội muội mình có tiến triển lớn như vậy.
Lúc này, Phương Lâm cũng tắm xong, hắn đổi thành trang phục sạch sẽ, khoan khoái đi ra.
- Thế nào? Có phải cảm giác khá hơn một chút hay không?
Phương Lâm hỏi.
Hàn Hiểu Tinh gật đầu, trên mặt có thêm mấy phần mong đợi.
Phương Lâm mỉm cười, đi tới gần Hàn Hiểu Tinh, hai tay hắn đặt ở trên hai huyệt thái dương của Hàn Hiểu Tinh.
Một tia nội kình yếu ớt tiến vào trong cơ thể của Hàn Hiểu Tinh, tra xét tình hình kinh mạch của Hàn Hiểu Tinh khôi phục.
- Địa Nguyên cửu trọng, ngươi đã đột phá.
Hàn Hiểu Tinh bất thình lình mở miệng nói, giọng nói vẫn bình tĩnh, nhưng vẫn có thêm một chút chấn động kinh ngạc.
Thần sắc của Hàn Ngâm Nguyệt cũng chấn động, có chút khó tin nổi nhìn Phương Lâm, lúc này mới bao lâu? Phương Lâm không ngờ đã là Địa Nguyên cửu trọng?
Đây quả thực là không có cách nào tưởng tượng được!
Phương Lâm vừa nhắm mắt lại tra xét kinh mạch, vừa nói:
- Ở Hắc Đỉnh thành gặp chút cơ duyên cho nên đột phá, chỉ có điều so với nhị tiểu thư, vẫn là bé nhỏ không đáng kể.
Hàn Hiểu Tinh không nói, nàng và Phương Lâm bằng tuổi nhau, đồng thời Hàn Hiểu Tinh đã là Địa Nguyên cửu trọng đỉnh phong, Phương Lâm kinh người, Hàn Hiểu Tinh nàng càng kinh người hơn.
Chỉ có điều Hàn Ngâm Nguyệt lại nghĩ nhiều hơn, thiên phú của Phương Lâm ở trên phương diện đan đạo đã không thể nghi ngờ, cho dù là Vân quốc và Mạnh quốc cũng đã thầm chấp nhận Phương Lâm là đệ nhất thiên tài đan đạo của hạ tam quốc.
Nhưng thiên phú võ đạo của Phương Lâm lại cũng kinh thế hãi tục như vậy, điều này có chút biến thái.
Hàn Ngâm Nguyệt suy nghĩ đến vị trí tông chủ của Tử Hà tông sau này sẽ thuộc về ai. Nếu như Phương Lâm không có cho thấy thiên phú võ đạo biến thái như vậy, như vậy vị trí tông chủ sau này tám chín phần sẽ là của muội muội mình Hàn Hiểu Tinh.
Nhưng hiện tại xem ra, sợ rằng Phương Lâm cũng rất có cơ hội ngồi trên bảo tọa tông chủ, đồng thời so sánh với Hàn Hiểu Tinh, Phương Lâm hình như có một ít ưu thế đáng sợ hơn.
Tuy rằng quá khứ Tử Hà tông cũng từng có nữ tử nắm quyền, nhưng phần lớn tông chủ vẫn là nam tử, đồng thời Phương Lâm chính là thiên tài với hai tầng đan đạo và võ đạo, ưu thế này thật sự rất lớn.
Đương nhiên, bây giờ nghĩ tới việc này vẫn quá sớm, Hàn Lạc Vân còn đang thời kỳ tráng niên, đồng thời thiên phú cực cao, vẫn đang có không gian tiến bộ cực lớn.
- Ừ, coi như khôi phục không tệ, vào thời điểm thi đấu ba nước chắc hẳn có thể kịp.
Phương Lâm nói, hai tay thu hồi lại.
Nghe vậy, bất luận là Hàn Ngâm Nguyệt hay Hàn Hiểu Tinh đều lộ ra sắc mặt vui mừng, chỉ cần có thể kịp trước thi đấu ba nước là tốt rồi.
Ngay lập tức, Phương Lâm lại móc ra một lọ đan dược, căn dặn Hàn Hiểu Tinh mỗi ngày dùng một viên, sau đó truyền bộ phương pháp châm kim cho Hàn Ngâm Nguyệt, để cho nàng vào buổi tối mỗi ngày châm kim cho Hàn Hiểu Tinh một lần.
Hàn Ngâm Nguyệt tuy rằng không thể tu luyện, tay trói gà không chặt, nhưng lực lĩnh ngộ rất mạnh, Phương Lâm dạy qua một lần, Hàn Ngâm Nguyệt cho nắm giữ đã nắm giữ được phương pháp châm kim phức tạp kia.
- Cảm ơn.
Tỷ muội Hàn gia ôm quyền hành lễ với Phương Lâm, lòng cảm kích thế nào, không cần nói cũng biết.
Phương Lâm mỉm cười, tiễn hai người bọn họ ra sân.
Sau khi tiễn tỷ muội Hàn gia đi, Phương Lâm đóng cửa viện, bắt đầu kiểm kê đồ trên người.
Lần này Phương Lâm thu hoạch cực lớn, không nói tới linh dược, chỉ riêng túi Cửu Cung trên người Cổ Đạo Phong cũng xem như là một lần thu hoạch khổng lồ.
Dù sao Cổ Đạo Phong chính là cường giả Thiên Nguyên, túi Cửu Cung của hắn nhất định là có tích góp nửa đời người của hắn, lúc này tất cả đều tiện nghi cho Phương Lâm.
Đương nhiên, theo Phương Lâm, thu hoạch lớn nhất chính là nhận được trường mâu cổ xưa này, vật ấy chính là thần binh lợi khí vốn có lực lượng không có cách nào tưởng tượng được, chỉ không có cách nào sử dụng tùy tâm sở dục, cho dù chỉ cầm trường mâu một lát, cũng sẽ làm Phương Lâm trực tiếp kiệt sức.
- A?
Phương Lâm kiểm kê tới đồ của Cổ Đạo Phong, hắn chợt phát hiện ra một vật, khiến hắn hết sức tò mò.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.