- Ngươi là ai?
Phương Lâm đứng tại chỗ, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, trong miệng quát.
- Ngươi không nên tới đây.
Giọng nói lại một lần nữa vang lên, mang theo sự phiền muộn, mang theo sự đau khổ cùng với bi thương.
Lần này, Phương Lâm xem như đã hiểu, đây là giọng nói của một nữ tử.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Phương Lâm nhíu mày, trong lòng hắn âm thầm cảnh giác, trong núi quỷ này sợ rằng có bí mật không nhỏ.
- Vào ngọn núi này lại không đi ra ngoài được, ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này cùng ta.
Âm thanh lại một lần nữa vang lên, trước mắt Phương Lâm trở nên mơ hồ, cảm giác được trong đầu hỗn loạn, hình như muốn ngủ mất.
Đúng lúc còn thiếu chút nữa, Phương Lâm lại tát mình hai cái bốp bốp vang dội. Ngay lập tức, Phương Lâm đã tỉnh táo lại rất nhiều.
- Thi khí ở đây đều tồn tại vì ngươi, ta nghĩ chỉ cần thi khí biến mất, ngươi cũng sẽ tiêu tan ở trong thiên địa này.
Phương Lâm lên tiếng.
Sương mù dày đặc bỗng nhiên tản ra, một nữ tử chân ngọc để trần, mặc váy dài màu trắng nữ từ sương mù dày đặc chậm rãi đi tới.
Ánh mắt Phương Lâm chợt nhìn chằm chằm vào nữ tử kia, trong lòng đột nhiên cảnh giác.
- Ta nhổ vào! Người tới quá khủng khiếp, người này bản đại gia ăn không vào!
Thi Nhân Sâm nghìn năm ở cách đó không xa cũng thấy nữ tử váy trắng này, hắn lập tức kêu to lên.
Phương Lâm nghe vậy, trong lòng càng thêm nặng nề, nữ tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379413/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.