Phương Lâm nghe được giọng nói của Thi Nhân Sâm nghìn năm, trong lòng hắn thoáng động, lại thả nó ra.
Thi Nhân Sâm nghìn năm vừa đi ra lại giống như con chó ở trong vườn, hếch mũi về phía trước không ngừng ngửi, trên mặt đầy vẻ hưng phấn cùng kích động.
- Ngươi thế nào lại giống chó vậy? Rốt cuộc ngươi ngửi thấy được cái gì?
Phương Lâm tức giận hỏi.
Đôi mắt của Thi Nhân Sâm nghìn năm sáng lên, nhìn chằm chằm vào phía trước, mở miệng nói:
- Món ăn ngon! Món ăn ngon! Thi khí mà bản đại gia thích nhất lại ở phía trước!
Nói xong, Thi Nhân Sâm nghìn năm lại muốn chạy về phía trước, Phương Lâm sớm có sự chuẩn bị, nhanh tay nhanh mắt, trực tiếp giơ một tay nắm lấy nó.
- Buông bản đại gia ra! Ta muốn đi ăn ngon! Mau buông! Lại không buông ra, bản đại gia đá chết ngươi!
Thi Nhân Sâm nghìn năm hô to gọi nhỏ, đôi mắt trợn trừng.
Phương Lâm bĩu môi:
- Ta thấy ngươi lại muốn chạy trốn đúng không?
Thi Nhân Sâm nghìn năm lo lắng không yên:
- Bản đại gia sẽ không chạy trốn, trước mặt thật sự có thức ăn ngon, ngươi mau thả ta xuống!
Phương Lâm nghe vậy lại nhìn về phía trước, chỉ có một mảnh sương mù dày đặc thoáng lộ vẻ u ám, còn có thi khí dày đặc có thể dễ dàng ngửi thấy.
Phương Lâm hiểu rõ, Thi Nhân Sâm nghìn năm này hấp thu thi khí để sinh trưởng, trời sinh lại tương đối mẫn cảm đối với thi khí, hơn nữa thi khí cũng khí tức nó thích nhất, có thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379411/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.