Phương Lâm nhớ, phụ thân của mình Phương Thanh Dạ đã từng nói, bước vào Địa Nguyên thập trọng, ngoại trừ cần phải có cơ duyên ra, phần nhiều chính là dựa vào cảm giác của bản thân.
Loại cảm giác được này khiến tất cả giống như nước chảy thành sông, đặc biệt thuận lợi.
Nếu như không có loại cảm giác huyền diệu khó giải thích này, mặc cho ngươi có kỳ tài cao tới mức nào, có tài nguyên phong phú tới mức nào, cuối cùng cũng là khó có thể tìm được phương pháp.
Đã từng có võ đạo đại năng đi thăm dò Địa Nguyên thập trọng huyền bí, không ngờ không tiếc hủy đi căn cơ của bản thân, dẫn đến cảnh giới rơi xuống tới Địa Nguyên, sau đó bắt đầu lại từ đầu.
Chỉ có điều, vị võ đạo đại năng kia dừng lại ở Địa Nguyên cửu trọng mấy trăm năm, nhưng trước sau khó có thể tìm được cảm giác tiến vào Địa Nguyên thập trọng.
Mà phụ thân của Phương Lâm Phương Thanh Dạ cũng ở dưới tình hình hoàn toàn không có dự đoán, thuận lợi tiến vào Địa Nguyên thập trọng, thậm chí cũng không có cố ý đi trùng kích, mà ở trong tu luyện bình thường, chạm tới một cảnh giới kỳ diệu như vậy.
Phương Lâm nhớ kỹ lời của phụ thân mình, chỉ là hắn rốt cuộc nên tiến vào Địa Nguyên thập trọng này như thế nào, hắn vẫn cảm thấy rất hoang mang.
Cuối cùng phải là cảm giác gì mới có thể có cơ hội tiến vào Địa Nguyên thập trọng?
Phương Lâm không biết, bởi vậy hắn chỉ có thể lục lọi, giống như ở trong bóng tối tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379388/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.