Phương Lâm đi tới chỗ hành lang này, đập vào mắt hắn chính là mấy bức tranh vẽ trên tường ở hai bên hành lang, nội dung của những bức tranh vẽ trên tường này đều là cảnh tượng luyện đan sư thượng cổ đang luyện đan.
- Ừ?
Phương Lâm nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước cách đó không xa có một bóng người đang đứng sững sờ ở nơi đó nhìn bức tranh vẽ trên tường, đó không phải là ai khác, chính là Tô Tiểu Đồng.
Phương Lâm thấy nàng ở chỗ này, vội vàng bước nhanh tới, trong miệng hô:
- Tô cô nương.
Tô Tiểu Đồng nghe được tiếng nói, nhìn lại, trên mặt nàng đầy vẻ nghi ngờ:
- Ta hình như đã gặp ngươi, chỉ có điều không nghĩ ra.
Vẻ tươi cười trên mặt Phương Lâm lập tức cứng đờ, gặp phải loại người trí nhớ kém như Tô Tiểu Đồng, Phương Lâm thật đúng là không nổi giận nổi.
- Ta là Phương Lâm.
Vẻ mặt Phương Lâm bất đắc dĩ nói.
Tô Tiểu Đồng nghe vậy, lập tức cầm lấy sách nhỏ của nàng lật, lật xem một hồi, cuối cùng tìm được trang của Phương Lâm.
- Thật ngại quá, ta lại quên mất ngươi.
Tô Tiểu Đồng có chút lúng túng nói.
Phương Lâm khoát tay, hắn cũng đã quen.
- Tô cô nương đang tìm hiểu những bức tranh vẽ trên tường sao?
Phương Lâm nhìn bức tranh vẽ trên bức tường hai bên, mở miệng hỏi.
Tô Tiểu Đồng gật đầu:
- Ta đã tìm hiểu mấy bức, nhận được không ít cảm ngộ của luyện đan sư thượng cổ, mặc dù không có được thuật luyện đan gì, nhưng cũng cho ta ích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379374/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.