Chương trước
Chương sau
Một người nắm giữ Nhập Vi Kim Đồng, một người nắm giữ Tử Linh Mục, hai người có thể nói là kỳ phùng địch thủ.
Trong mắt Phương Lâm và Sở Hà tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào lò luyện đan này, có thể nói là nhìn không chớp mắt.
Một người trong mắt có ánh sáng màu vàng chớp hiện, một người trong mắt có ánh sáng màu tím điên cuồng phun ra, thoạt nhìn vô cùng kỳ lạ.
Rất nhanh, Sở Hà đã bắt đầu viết, thoáng cái lại viết xong, sau đó hắn giao thứ mình viết được tới trong tay của chấp sự Đan Minh này.
Sau khi Sở Hà nộp lên, Phương Lâm cũng bắt đầu viết, chỉ có điều rõ ràng hắn viết lâu hơn Sở Hà.
Sau khi viết xong, ánh sáng màu vàng trong mắt Phương Lâm biến mất, hắn liếc mắt nhìn qua Sở Hà, trên mặt người này lộ rõ vẻ khiêu khích.
Phương Lâm mỉm cười, giao thứ viết xong cho chấp sự Đan Minh này.
Chỉ thấy chấp sự Đan Minh xem thứ hai người viết ra, trên mặt rõ ràng có vẻ kinh ngạc, nhất là khi nhìn tới tờ giấy Phương Lâm viết ra, vẻ kinh hãi lại càng rõ ràng hơn.
Cảnh tượng như vậy khiến cho Sở Hà lập tức nhíu mày, có chút bất an.
Chỉ có điều hắn rất có lòng tin vào Tử Linh Mục của mình, tin tưởng tất cả những gì hai mắt mình nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không có sai.
Cho dù Phương Lâm cũng nắm giữ Nhập Vi Kim Đồng có uy lực tương đương, Sở Hà vẫn có lòng tin tuyệt đối vào chính mình.
Bởi vì, hắn tu luyện đôi Tử Linh Mục này đã tốn tinh lực cực lớn.
Đôi Tử Linh Mục này chính là chỗ dựa lớn nhất của Sở Hà.
Cho dù là Triệu Thần Không cũng biết Tử Linh Mục, nhưng luận về cảnh giới Tử Linh Mục, nhiều lắm cũng chỉ tương đương với Sở Hà mà thôi.
Phương Lâm? Hắn mới bao nhiêu tuổi? Hắn tu luyện Nhập Vi Kim Đồng này được bao lâu? Có thể tu luyện ra trình độ lớn tới mức nào?
Chí ít Sở Hà không tin, Nhập Vi Kim Đồng của Phương Lâm này có thể so sánh được với Tử Linh Mục do mình khổ luyện ra.
Chấp sự Đan Minh này nhìn Phương Lâm lại nhìn Sở Hà, sau đó lập tức mở miệng:
- Phương Lâm thắng.
Xôn xao!
Lời này vừa nói ra, những người chờ xem kịch vui xung quanh,đều có vẻ rất kinh ngạc, nhưng có một nhóm người lại lộ ra thần sắc đương nhiên.
Mà rất khó có thể tin nổi lại chính là đám người của Vân quốc.
Trong bọn họ, Sở Hà là nhân tài kiệt xuất gần với Triệu Thần Không, có thể nói đôi Tử Linh Mục của hắn có danh tiếng vang dội, cho dù là Triệu Thần Không khi so tài về năng lực quan sát cũng không nhất định thắng được Sở Hà.
Nhưng Sở Hà tự nhiên lại thất bại bởi Phương Lâm? Sao có thể như vậy được?
Lúc này, Sở Hà rống to:
- Không có khả năng! Ta làm sao có thể thua được? Phương Lâm hắn dựa vào cái gì thắng được ta chứ?
Lời vừa ra khỏi miệng, Sở Hà lại hối hận, ở đây không có khả năng là Vân quốc, mình làm sao có thể chống đối chấp sự Đan Minh như thế? Đây không phải là tự đòi mất mặt sao?
Triệu Thần Không nhíu mày, nhìn chấp sự Đan Minh này hơi chắp tay:
- Ta thay mặt Sở Hà xin lỗi chấp sự, hắn hoei thất thố.
Chấp sự Đan Minh này bị Sở Hà quát một câu, tâm tình tất nhiên cũng không tốt, chỉ có điều hắn vẫn cho Triệu Thần Không mấy phần mặt mũi, lạnh mặt nói:
- Phương Lâm xem càng rõ ràng hơn hơn ngươi, nếu như ngươi không phục, tự mình xem là được.
Nói xong, hắn đặt hai tờ giấy lên trên bàn.
Sở Hà lập tức tiến lên, cầm lên xem, sau đó toàn thân lại ngây ra.
Phương Lâm không ngờ viết hết biến hóa của mỗi loại dược liệu ở bên trong lò luyện đan, thậm chí còn có biến hóa sắp diễn ra của dược liệu cũng đều được hắn ghi lại rõ ràng, lưu loát đầy một trang.
Mà của mình thì sao? Chỉ là viết xuống biến hóa phía ngoài, biến hóa ở trình độ sâu hơn, mình căn bản không nhận thấy được.
- Làm sao có thể? Nhập Vi Kim Đồng của hắn làm sao có thể nhìn thấy được nhiều như vậy?
Sở Hà khó có thể tin nổi, điều này quả thực là vượt quá lẽ thường.
Những người khác cũng ào ào xúm lạ, nhìn những gì Phương Lâm viết ra, đều mỗi một người trợn mắt há hốc mồm.
- Phương Lâm này là quái vật sao?
- Quá chấn động, mắt này là mọc ra thế nào vậy?
- Xong rồi! Sở Hà này thật sự xong rồi!
- Con mắt này không ngờ lại lợi hại như vậy, dùng để nhìn một vài thứ không nên nhìn, chẳng phải là rất thuận tiện.
...
Ngay từ đầu mọi người còn thán phục, nhưng rất nhanh trọng tâm câu chuyện đã dần dần lại thay đổi, một ít nữ tính luyện đan sư đều dùng thần sắc cổ quái nhìn Phương Lâm, theo bản năng che nơi mẫn cảm trên thân thể.
Những luyện đan sư nữ tính nhìn hắn như vậy, cho khiến cho toàn thân hắn không được tự nhiên, vội vàng giải thích:
- Ta cũng không sử dụng Nhập Vi Kim Đồng xem qua cái gì không nên nhìn.
Chỉ có điều hắn càng giải thích, những luyện đan sư nữ tính lại càng ném cho Phương Lâm ánh mắt khác thường, thậm chí có người thầm mắng biến thái.
Phương Lâm hết chỗ nói rồi, đang yên đang lành, mình lại trở thành biến thái là sao?
Trên thực tế, Phương Lâm cũng không dựa vào Nhập Vi Kim Đồng đánh bại Sở Hà, mà dựa vào kinh nghiệm và sức phán đoán của mình.
Nhập Vi Kim Đồng của Phương Lâm cũng không mạnh hơn Sở Hà Tử Linh Mục mạnh mẽ, thứ hai người có khả năng đ nhìn thấy được, trên cơ bản cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Nếu là như vậy, Phương Lâm căn bản không có cách nào thắng nổi Sở Hà, nhiều lắm là đánh tới không phân thắng bại mà thôi.
Cho nên, Phương Lâm thông qua tất cả những gì mình nhìn thấy được, thôi diễn ra bên trong lò luyện đan đang chế luyện loại đan dược nào, sau đó viết xuống tất cả biến hóa hiện tại và cả những biến hóa sẽ phát sinh tiếp theo.
Chính là vì nguyên nhân này, hắn cũng tốn nhiều thời gian hơn Sở Hà.
Nhưng kể từ đó, trình độ của Phương Lâm thoáng cái lại vượt qua Sở Hà, hắn có lý nào lại không thắng được?
- Sở gì đó, đưa Tinh Hoa cho ta đi.
Phương Lâm vỗ nhẹ vào vai của Sở Hà, vừa cười vừa nói.
Sở Hà quay đầu lại, thiếu chút nữa cắn một cái ở trên mặt Phương Lâm, ngươi cũng quá khinh người, tự nhiên không chịu nhớ tên của ta?
Hơn nữa nghe đến Tinh Hoa thảo, gương mặt Sở Hà lại lập tức nhất thời đau khổ, khỏi phải nói có bao nhiêu buồn bực
- Sở Hà, đưa Tinh Hoa thảo cho hắn.
Triệu Thần Không thản nhiên nói.
Việc đã đến nước này, Triệu Thần Không biết rất rõ ràng, Phương Lâm thắng được hoàn toàn triệt để, hơn nữa có chấp sự Đan Minh giám sát, không có bất kỳ đường sống nào.
Sở Hà vô cùng không tình nguyện giao Tinh Hoa thảo cho Phương Lâm, trên mặt hắn trước sau đều là biểu tình muốn ăn thịt người.
Phương Lâm vui mừng rạo rực bỏ Tinh Hoa thảo vào trong túi, đây có thể là đồ tốt, chính là thánh dược chữa thương, hiệu quả còn muốn tốt hơn Đại Hoàn Đan.
- Có còn ai muốn cùng ta đánh cược thi đấu nữa không? Ai đến ta cũng không cự tuyệt a, chỉ có điều nhất định phải có thứ tốt, ta cũng không đánh cược với quỷ nghèo.
Phương Lâm nhìn mọi người nói, trên mặt có vẻ hưng phấn.
Ánh mắt mọi người đều có phần cổ quái nhìn hắn, sau đó tất cả đều rời xa, thấy được người này biến thái như vậy, ai còn tự đòi mất mặt chứ?
Thấy không có người nào đánh cược cùng mình, trên mặt Phương Lâm có vẻ thất vọng, khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng, rất có một loại cảm giác tịch mịch như tuyết.
- Tô lão đầu, ta thấy Phương Lâm này không tệ.
Lục Vô Vi cảm thấy rất hứng thú nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, ngoài miệng lại nói với Tô lão.
Tô lão cười nói:
- Tạm được tạm được, chí ít có thể đặt lên mặt bàn.
Lần này, lão nhân họ Nghiêm Cốc bà tử đều không có phản bác hoặc châm biếm Tô lão nói.
Trải qua nhiều lần quan sát, hai người bọn họ đều nhìn ra được Phương Lâm đặc biệt, cho dù hắn ở chỗ đá thử vàng không thể hiện ra thiên phú, nhưng có biểu hiện kinh người như vậy lại thật sự không thể coi thường.
- Chỉ có điều, đan đạo quan trọng nhất vẫn là luyện đan, người này ở những phương diện khác đều không tệ lắm, chính là không biết phương diện luyện đan thế nào.
Trần Mộc lên tiếng.
- Hừ! Đạo luyện đan, mười Phương Lâm cũng kém hơn Triệu Thần Không.
Lão nhân họ Nghiêm lập tức cười lạnh nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.