- Tiểu bối, ngươi nói cái gì?
Lão nhân họ Nghiêm nhất thời nổi trận lôi đình, chỉ vào Phương Lâm giận dữ gầm thét lên, trên người đã mơ hồ có dao động nội kình tràn ngập ra, khiến người ta khiếp sợ tới cực độ.
Đám người Vân quốc cũng đều lộ ra thần sắc không thiện cảm nhìn chằm chằm vào Phương Lâm. Bọn họ thân là người của Đan Minh Vân quốc, vốn là chướng mắt người của Càn quốc và Mạnh quốc, lúc này nếu như Phương Lâm này nói ra lời lẽ kinh người, đám người Vân quốc tự nhiên là vô cùng phẫn nộ.
Đám người Mạnh quốc lại là vẻ mặt cười lạnh, bọn họ ước gì nhìn thấy được Càn quốc và Vân quốc đánh nhau trước, huyên náo càng lớn càng tốt, đến lúc đó người của Mạnh quốc bọn họ có thể chiếm hết lợi ích.
Ba người Gia Cát Thương có phần kinh ngạc nhìn Phương Lâm, tuy rằng bọn họ đã sớm nghe nói Đan Minh Càn quốc có một Phương Lâm rất cuồng ngạo, nhưng không nghĩ tới sẽ ngông cuồng như thế, lại dám nói ra những lời càn quấy như vậy.
Điều này đã không thể dùng điên cuồng để hình dung, mà là không hiểu lễ phép.
- Ha hả, Nghiêm đầu trọc, bản thân ngươi không có bộ dạng của một tiền bối cao nhân, khiến cho bọn tiểu bối thất vọng, cái này cũng có thể trách người khác sao?
Tô lão cười ha hả nói.
Lời này khiến cho lão nhân họ Nghiêm này càng giơ chân không dừng.
- Tô lão, có hơi quá. Dù nói thế nào đi nữa Phương Lâm cũng là vãn bối, lại bất kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379329/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.