Nhìn thấy trong tay Phương Lâm lấy ra bức tranh cuộn, trong mắt của Hàn Lạc Vân có vẻ nghi hoặc.
Phương Lâm thấy vậy, không nói gì, chỉ lặng lẽ mở bức tranh cuộn ra.
Sau khi bức tranh cuộn mở ra, trên mặt Hàn Lạc Vân vẫn là nghi ngờ nặng nề, hiển nhiên hắn không biết lai lịch của bức tranh này.
Phương Lâm nhìn thấy biểu tình của Hàn Lạc Vân, nhất thời cũng có chút thất vọng, chỉ có điều hắn vẫn hỏi một chút:
- Sư phụ có biết lai lịch của bức tranh này không? Ta là tìm được từ trong bảo khố.
Nghe vậy, Hàn Lạc Vân nhíu mày:
- Tìm được trong bảo khố? Ta tại sao không nhớ bên trong bảo khố chữ Địa còn có bức tranh như vậy?
Phương Lâm nhất thời không còn nói để gì nữa. Có người làm tông chủ giống như ngươi sao? Ngay cả trong bảo khố của bản thân có những gì cũng không biết.
Thật ra cái này cũng không trách được Hàn Lạc Vân, bức tranh này bình thường trên cơ bản đều bị Trầm Long đỉnh chắn ở phía trước, trừ phi là chuyển Trầm Long đỉnh ra, bằng không căn bản không có cách nào nhìn thấy được.
Hàn Lạc Vân tuy rằng đi qua bảo khố chữ Địa rất nhiều lần, đối với trong đó có những thứ gì hắn tất cả đều biết rõ ràng. Nhưng hắn không có ấn tượng gì với bức tranh này.
- Bức tranh này hình như đã có từ lâu rồi. Chỉ có điều ta lại hoàn toàn không biết gì về nó cả.
Hàn Lạc Vân lắc đầu nói.
Phương Lâm khẽ thở dài một cái, tuy rằng sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379323/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.