Cho dù là ở trong hang động vô tận dưới lòng đất, từng trải rất nhiều thử thách sinh tử, Phương Lâm cũng không có lộ ra vẻ khiếp sợ như vậy, lúc này hai tay của hắn giống như mất đi sức lực, run rẩy không ngừng.
Bức tranh cuộn này hết sức cổ xưa, đã ố vàng, đồng thời tản ra mùi mục nát cổ xưa. Bóng người trên bức tranh cuộn này vẫn rõ ràng.
Ở trên bức tranh cuộn là một nữ tử mặc trang phục màu xanh, trong tay cầm một ô giấy màu xanh giản dị, chỉ có một bóng lưng, đứng ở trên một ngón núi xanh, hình như đang nhìn về phía xa.
Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng Phương Lâm vẫn có thể liếc mắt nhận ra, cái bóng lưng này thuộc về mẫu thân của hắn.
Không phải là đời này, mà mẫu thân của Phương Lâm kiếp trước khi là Đan Tôn, thê tử của Vũ Tôn Phương Thanh Dạ, mẫu thân của Đan Tôn Phương Lâm - Bạch Tình Tuyết.
Phương Lâm nhớ đặc biệt rõ ràng bóng lưng của mẫu thân, cho dù là đầu thai làm người, hắn cũng vẫn không có quên, đây là hơi ấm duy nhất ẩn sâu ở trong trí nhớ của hắn.
Phương Lâm không có nghĩ tới, ở trong bảo khố của Tử Hà tông này, lại có một bức tranh cuộn liên quan tới mẫu thân hắn, đây quả thực là chuyện không thể nào tưởng tượng được.
Kiếp trước, mẫu thân của Phương Lâm, Bạch Tình Tuyết chính là nữ nhi của một cự hùng võ đạo lúc đó, thiên phú trác tuyệt, còn có diện mạo khuynh thành, có thể nói lúc đó đệ nhất kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379314/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.