Trương Thiên Đức bị mọi người Đan Minh vây đánh một trận, tuy rằng bộ dạng thoạt nhìn cực kỳ thê thảm, nhưng thương thế không tính là quá mức nghiêm trọng.
Nhưng thương thế ngược lại là thứ yếu. Hắn đường đường là đệ tử của Tề đại sư, lại bị người đè xuống đất hung hăng đánh cho một trận, mặt mũi đều bị vứt sạch.
Tề đại sư liên tục gầm lên giận dữ, nói cái gì muốn khiến cho những kẻ đánh người phải trả cái giá thật lớn. Chỉ có điều lại không có ai lưu ý tới hắn. Ngay cả Tô lão cũng xem thường đảo mắt, nhiều người như vậy đều động thủ, ngươi có thể làm sao? Chẳng lẽ đều bắt tất cả lại sao?
Trong lòng Tề đại sư cũng hiểu rõ, một đồ đệ của bản thân mình xem như là bị đánh uổng. Cho dù hắn rất phẫn nộ, nhưng nhiều người như vậy, ngươi căn bản là không có cách nào xử trí, dù sao luật pháp không trách đám đông, đạo lý này để ở nơi đâu cũng rất thích hợp.
- Tô lão nên làm chủ cho vãn bối.
Lúc này, tiếng Phương Lâm kêu khóc truyền đến, khiến người ta đều nhìn lại về phía hắn.
Chỉ thấy sắc mặt Phương Lâm trắng bệch, ôm ngực, bộ dạng bị nội thương, kêu trời trách đất nói:
- Tô lão à, ta bị Trương Thiên Đức này đánh ra nội thương, ngài phải làm chủ cho ta. Trương Thiên Đức này khinh người quá đáng, không để Đan Minh Càn quốc chúng ta vào trong mắt.
Tô lão trợn trừng hai mắt, kinh ngạc nhìn bộ dạng Phương Lâm nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379303/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.