Chương trước
Chương sau
Phương Lâm ngạc nhiên, Tiền thái thượng cũng khó hiểu.
Luyện đan, thất bại!
Khói đen này cuồn cuộn tràn ngập ra, Tiền thái thượng ở khoảng cách gần đó, nhất thời đã bị khói đen bao phủ, hắn bị sặc ho liên tục.
Phương Lâm thật sự không nghĩ đến vị Tiền thái thượng này được xưng trình độ luyện đan cao nhất của Tử Hà tông, tự nhiên luyện đan thất bại.
Tiền thái thượng từ trong khói đen đi ra, trên mặt cũng tối đen một mảnh, bộ dạng này giống như là mới từ trong ống khói bò ra ngoài.
Biểu tình của Tiền thái thượng cũng đặc biệt đặc sắc, không ngờ hoàn toàn không chán nản và nổi giận, trái lại tinh thần sáng láng, cười ha ha.
Biểu tình của Phương Lâm cổ quái. Lão đầu tử này chẳng lẽ bị công kích quá lớn, thật sự lại điên rồi sao?
- Vui vẻ! Thực sự vui vẻ! Lão phu luyện đan luyện cả đời, vẫn chưa từng vui vẻ như vậy!
Tiền thái thượng cười to nói, thật sự không bởi vì luyện đan thất bại mà có chút chú ý.
Phương Lâm giật mình, lập tức cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Hắn có chút hiểu rõ tâm tình của Tiền thái thượng giờ khắc này, nghiên cứu một phương pháp luyện đan mấy chục năm, hiện tại có hi vọng thăm dò phương pháp, ngay cả là luyện đan thất bại, tâm tình cũng sung sướng.
- Phương Lâm, ngươi thực sự là đồ đệ tốt của lão phu!
Tiền thái thượng đã đi tới, hung hăng vỗ vai Phương Lâm, lại là ở trên người Phương Lâm lưu lại mấy vết tay đen như mực, khiến cho Phương Lâm trợn trắng mắt.
- Sư phụ, ngài vẫn phải chú ý tới hình tượng.
Phương Lâm không nhịn được nói.
Tiền thái thượng trừng mắt với Phương Lâm, khinh thường nói:
- Hình tượng cái gì? Ta là thế hệ luyện đan sư, cần gì hình tượng? Có thể luyện ra được đan dược, chính là luyện đan sư tốt, ta lại không quen nhìn đám người Đan Minh, ăn mặc hình nhân dạng chó, không có mấy người thật sự có bản lĩnh.
Lời này Phương Lâm cũng có chút công nhận. Đám người Đan Minh đó, ai nấy đều mặc đồ trắng, làm gì có được nửa điểm hình dáng của luyện đan sư.
- Phương Lâm, ngươi sau đó phải giống như ta, không câu nệ tiểu tiết, một lòng tập trung trên phương diện đan đạo, những cái khác đều là phù vân.
Tiền thái thượng cười ha ha nói.
Phương Lâm bĩu môi, ta tất nhiên sẽ một lòng tập trung vào trên phương diện đan đạo, nhưng nếu như sau này lôi thôi lếch thếch giống với lão đầu tử ngươi, ta mới không cần. Chúng ta vẫn là phải có chút chú ý về hình tượng.
- Sư phụ, đan dược này ngài có thể luyện ra được không?
Phương Lâm hỏi.
Tiền thái thượng nghe vậy, trên mặt lập tức tràn ngập vẻ tự tin:
- Tuy rằng lần này thất bại, nhưng ta đã thăm dò ra phương pháp, trong vòng ba lần có thể luyện ra nó.
Hai mắt Phương Lâm lập tức tỏa ánh sáng:
- Vậy đến lúc đó, sư phụ cũng đừng quên chia cho ta mấy viên.
Tiền thái thượng vỗ đầu của Phương Lâm, cười nói:
- Đó là tất nhiên, ngươi chính là người đồ đệ đầu tiên ta thu, chắc hẳn cũng là người cuối cùng, không để cho ngươi thì cho ai.
Trên mặt Phương Lâm lập tức lộ ra vẻ cảm động, chỉ có điều Tiền thái thượng cũng là người thành tinh, liếc mắt liền nhìn ra biểu tình của Phương Lâm là giả vờ, nặng nề vỗ vào đầu hắn một cái.
- Được rồi, tiểu tử ngươi thiên phú rất cao, ta mặc dù là sư phụ của ngươi, nhưng sợ rằng cũng không có gì có thể dạy ngươi, bản thân ngươi tự giải quyết cho tốt, đừng có bỏ phế đan đạo.
Giọng nói của Tiền thái thượng có chút phức tạp nói.
Tâm tình của Tiền thái thượng quả thật cũng có chút phức tạp, mặc dù nói thu Phương Lâm làm đồ đệ, nhưng Phương Lâm tư chất không thể nghi ngờ là muốn vượt xa sư phụ như hắn. Hơn nữa Phương Lâm người ta chính là nhận được truyền thừa của bốn thánh, tương đương với đệ tử cách đời của bốn thánh.
Tiền thái thượng tất nhiên là người có thành tựu đan đạo cao nhất trong Tử Hà tông hiện tại, nhưng quả thật không có gì có thể dạy được Phương Lâm, chỉ có thể chỉ điểm một ít mà thôi.
- Còn nữa, ta nghe nói ngươi muốn đi tham gia thi đấu ba nước?
Tiền thái thượng đột nhiên hỏi.
Phương Lâm thoáng ngẩn người ra, không nghĩ tới chuyện này ngay cả Tiền thái thượng cũng biết, hắn lập tức cũng gật đầu, trên mặt đầy vẻ khổ não.
- Sư phụ, ngài nói xem, lấy thực lực của ta đi tham gia thi đấu ba nước này có được không vậy?
Phương Lâm hỏi.
Tiền thái thượng liếc mắt nhìn Phương Lâm:
- Địa Nguyên thất trọng mà nói, quả thật có chút không đủ nhìn.
Nghe vậy, Phương Lâm cũng không bất ngờ. Dù sao đây là tranh đấu giữa các thiên tài cao nhất trong ba quốc gia. Người tham gia chắc hẳn đều là nhân vật lợi hại giống như Hàn Hiểu Tinh.
Phương Lâm chắc hẳn nếu mình và Hàn Hiểu Tinh giao đấu, sợ rằng không được mười chiêu, sẽ bị đánh ngã trên mặt đất.
- Chỉ có điều ngươi dường như chỉ đi làm dự bị, chắc hẳn cũng không có cơ hội đi giao đấu cùng thiên tài của Vân quốc cùng Mạnh quốc, không cần lo lắng cái gì.
Tiền thái thượng cười nói.
Phương Lâm khổ não. Điều này cũng không nhất định. Nếu chẳng may mắt của Hàn Hiểu Tinh không có cách nào chữa trị tốt ở trước thời gian thi đấu ba nước, vậy hắn lại phải kiên trì đi thay Hàn Hiểu Tinh xuất chiến, đến lúc đó bị người đánh ngã là chuyện nhỏ, mất mặt xấu hổ vậy có thể không xong.
- Sư phụ, bằng không sư phụ đi nói với tông chủ, để cho ta không phải làm dự bị gì đó.
Phương Lâm hỏi dò. Nếu như có Tiền thái thượng mở miệng, nói không chừng mình có thể tránh được số phận đi làm dự bị.
Nào ngờ Tiền thái thượng lại lập tức lắc đầu:
- Chuyện này ta cũng không dính vào được. Tông chủ đã sớm bàn bạc qua với hoàng đế Đại Càn, tên của ngươi đã được quyết định. Tháng sau lại phải đi tham gia tranh đoạt dự bị, ta thấy ngươi vẫn sớm chuẩn bị, nếu như ngay cả dự bị cũng làm không được, thật là đủ mất mặt.
Vẻ mặt Phương Lâm cay đắng, xem ra chuyện này đã hoàn toàn không có đường lui nào rồi.
- Sư phụ ngài có biết người nào muốn tranh dự bị với ta không?
Phương Lâm lại hỏi, muốn từ trong miệng lão nhân này nhận được một ít tin tức.
Tiền thái thượng khẽ nhíu mày:
- Ta cũng không quá rõ, chỉ có điều ở Tử Hà tông ta, người tham gia tranh đoạt dự bị cũng chỉ có một mình ngươi, chắc hẳn hoàng thất và Lý gia bên kia sẽ có nhiều người hơn.
Phương Lâm có phần kinh ngạc:
- Thanh Kiếm Tử hắn cũng không tham gia sao?
Tiền thái thượng nói:
- Thanh Kiếm Tử bế quan, hơn nữa hình như trong vòng nửa năm cũng không nhất định có thể xuất quan.
Phương Lâm ngạc nhiên, hắn vốn còn tưởng rằng, Thanh Kiếm Tử có thể cũng muốn tham gia tranh đoạt dự bị, dù sao Thanh Kiếm Tử là đại đệ tử của Võ tông, thực lực cũng cực kỳ lợi hại.
Cũng không nghĩ đến, người này tự nhiên bế quan vào lúc này, kể từ đó, Phương Lâm lại phải một mình chiến đấu.
Từ chỗ của Tiền thái thượng rời đi, Phương Lâm liền trực tiếp trở lại nơi ở, đồng thời bắt đầu cố gắng hết sức nâng cao thực lực chính mình.
Địa Nguyên thất trọng, tham gia thi đấu ba nước quả thật không đủ nhìn, nhưng đi tranh đoạt một vị trí dự bị, miễn cưỡng vẫn có thể.
Thời gian ngắn ngủi nửa tháng, Phương Lâm cũng làm đủ chuẩn bị, tự tin cho dù là đối mặt với loại đối thủ cấp bậc như Thanh Kiếm Tử này, cũng có thể ứng phó.
Nửa tháng sau, Hàn Ngâm Nguyệt tới. Hàn Hiểu Tinh đã ăn hết tất cả đan dược Phương Lâm đưa ra.
Phương Lâm lúc này lại cho một loại đan dược khác, đồng thời hỏi thăm một ít tình hình về Hàn Hiểu Tinh, biết được mắt của Hàn Hiểu Tinh dần dần cảm giác có một tia ánh sáng yếu ớt, trong lòng Phương Lâm nhất thời lại thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù mới chỉ là bắt đầu, nhưng mắt Hàn Hiểu Tinh thật sự bắt đầu có chút dấu hiệu khôi phục.
Một ngày này, Phương Lâm đi tới Tử Hà đại điện, bái kiến tông chủ Hàn Lạc Vân.
- Hôm nay theo ta đi Hoàng Đô. Người của hoàng thất và Lý gia, chắc hẳn đều đang nơi đó.
Hàn Lạc Vân thản nhiên nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.