Phương Lâm mỉm cười, hai tay lập tức nắm lấy hai cái chân của nhân sâm này keo lên.
- Làm gì? Ngươi muốn làm gì? Bản đại gia cảnh cáo ngươi, không nên lại làm loạn!
Nhân sâm nghìn năm này nhất thời lại luống cuống, nhe răng trợn mắt kêu loạn.
Phương Lâm cười hì hì, trong giây lát hai tay dùng lực, nhất thời chỉ nghe nhân sâm nghìn năm này phát ra tiếng hét thảm giống như heo bị chọc tiết.
- Đừng kéo nữa! Đừng kéo nữa! Chân của ta sắp gãy rồi! Ai u đau chết bản đại gia!
Nhân sâm nghìn năm kêu lên thảm thiết, tròng mắt cũng nhanh chóng trợn ngược.
Chỉ có điều Phương Lâm kéo nửa ngày, hai cái chân của nhân sâm nghìn năm này lại không bị hắn kéo gãy.
Điều này làm cho Phương Lâm âm thầm cảm thấy kỳ lạ, mặc dù mình cũng không có sử dụng lực quá lớn, nhưng nhân sâm này cũng đặc biệt rắn chắc, giống như miếng da trâu cũ vậy, vừa già lại vừa cứng.
Phương Lâm buông chân của nó ra, nắm lại thân thể của nó, sau đó xoay tròn đập xuống trên mặt đất.
- Ngươi là đồ khốn kiếp đáng chết! Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng! Ngươi sẽ gặp trời phạt! Ngươi sẽ chết không có chỗ chôn thân!
- Ta cho ngươi biết! Hành động này của ngươi rất nguy hiểm, chọc cho bản đại gia tức lên, ta chôn sống ngươi!
- Khốn kiếp! Đừng đập nữa, đầu ta cũng sắp phải tách ra rồi!
...
Phương Lâm đập một lúc lâu, nhân sâm này không ngờ vẫn cằn nhằn mắng không ngừng, chỉ có điều như thế vừa đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379262/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.