Lông tóc của Cổ Hàn Sơn dựng ngược. Một cảm giác nguy cơ trước đó chưa từng có tràn ngập toàn thân.
Nhìn lại, con voi lớn màu trắng này bao phủ toàn thân Phương Lâm đã giơ một cái chân giống như trụ chống trời đạp thẳng đến trên đầu của Cổ Hàn Sơn.
Cổ Hàn Sơn quát to một tiếng không tốt, trong giây lát phát lực, liều lĩnh phóng về phía trước.
Ầm ầm!!!
Một tiếng động rất lớn vang lên. Chỗ Cổ Hàn Sơn vừa đứng thẳng, thi thể xương cốt trên mặt đất đều bị giẫm lên thành bụi phấn. Một sóng khí mãnh liệt kéo tới, thổi cho Cổ Hàn Sơn thiếu chút nữa nằm trên mặt đất.
- Đáng chết! Phương Lâm này làm sao có thể mạnh như vậy?
Sắc mặt Cổ Hàn Sơn khó coi, ngực khó chịu từng đợt. Vì trốn công kích của con voi lớn này, hắn không để ý tới yêu khí xung quanh nghiền ép, mạnh mẽ tăng tốc độ lên, cũng bị cắn trả.
Càng làm cho hắn khó có thể tiếp nhận là thực lực của Phương Lâm không ngờ cường đại đến mức như vậy.
Ở Đan tông, lúc Cổ Hàn Sơn một lần ra tay ám toán Phương Lâm, Phương Lâm ở trong mắt của Cổ Hàn Sơn hắn, chẳng qua là một con kiến con tiện tay có thể bóp chết.
Nhưng bây giờ, con kiến hôi hắn trước đây không để vào trong mắt, lại có thể uy hiếp được tính mạng của Cổ Hàn Sơn hắn.
Cổ Hàn Sơn cảm thấy phẫn nộ, xoay người trở lại, cùng Phương Lâm giằng co.
Phương Lâm thở hồng hộc, cũng có chút mệt mỏi. Dù sao cũng là chạy như điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379243/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.