Bóng dáng kia không phải là ai khác, thình lình là Cổ Hàn Sơn!
Lúc này, Cổ Hàn Sơn đang đi lại ở trong rất nhiều hài cốt yêu thú, sắc mặt tái nhợt, toàn thân mồ hôi đầm đìa. Mỗi khi đi một bước, thân hình hắn đều run rẩy dữ dội hơn, giống như đang chịu đựng thống khổ cực lớn.
- Là hắn!
Thanh Kiếm Tử nhìn thấy Cổ Hàn Sơn, thần sắc thoáng cái cũng trầm xuống.
Phương Lâm gật đầu:
- Rốt cuộc tìm được hắn.
Dương Phá Quân nghi ngờ nói:
- Người này không phải là Cổ Hàn Sơn của Tử Hà tông các ngươi sao? Hắn đang làm cái gì?
Phương Lâm nhíu mày:
- Không biết được rõ ràng, chỉ có điều hắn chắc hẳn có mục đích gì đó, mới có thể tiến vào nghĩa địa vạn thú này.
Ai nấy đều thấy được, Cổ Hàn Sơn ở trong nghĩa địa vạn thú này đi lại cực kỳ khó khăn, nhưng hắn vẫn đang cắn răng kiên trì, không ngừng đi về phía trước.
- A? Nơi này thế nào lại nhiều tiểu oa nhi như vậy?
Đúng lúc này, một giọng nói khiến mọi người sởn tóc gáy vang lên.
Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên vách đá bên cạnh không ngờ có một bóng người chậm rãi bay xuống.
Nhìn thấy người này, cho dù là Phương Lâm cũng trong nháy mắt biến sắc. Những người khác ai nấy đều giống như gặp phải kẻ địch lớn, nhanh chóng làm ra tư thế cảnh giác.
Sắc mặt của Thanh Kiếm Tử, Dương Phá Quân cùng với Lý U Băng đều cực kỳ khó coi, nắm chặt binh khí của từng người trong tay.
Người tới toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379241/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.