Lý Thông Thiên ở phía sau đuổi sát không tha. Nhìn thấy một cái bình màu đen bay về phía bọn họ, hắn cảnh giác hơn, lập tức dừng bước lại, lớn tiếng hô mọi người lui về phía sau.
Nhưng đã quá muộn.
Cái bình màu đen rơi ở trên mặt băng lập tức vỡ nát. Nhất thời một làn khói xanh tràn ngập ra bốn phía xung quanh.
- Đây là cái mùi gì vậy? Thế nào lại thơm như vậy?
- Không tốt! Mùi này sợ rằng có độc!
- Nhanh lui về phía sau! Không nên hít mùi thơm này vào!
Rất nhiều con cháu Lý gia đều lui về phía sau. Một số người trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ. Lý Thông Thiên lui lại nhanh nhất. Hắn cũng không có hít mùi thơm này vào. Nhưng vẫn có không ít người bị khói xanh này bao phủ, đã hít vào hoặc nhiều hoặc ít.
- Khụ khụ khụ!
Nhất thời, chỉ thấy những người con cháu Lý gia hít vào khói xanh đều ho khan kịch liệt. Không phải một hai người, mà mười mấy con cháu Lý gia đều khom lưng ho khan.
Những người con cháu Lý gia này cho dù chỉ hít một hơi khói xanh này, cũng ho không ngừng. Nghe thấy những người này ho liên tiếp không ngừng, những người khác cũng cảm giác trong cổ họng có hơi ngứa ngáy.
Sắc mặt của Lý Thông Thiên khó coi. Trước mặt vẫn có khói xanh bao phủ. Hắn muốn đuổi theo đám người Phương Lâm cũng không có khả năng. Hơn nữa lúc này mười mấy tộc nhân hình như đều trúng độc, sắp ho cả phổi ra ngoài.
- Đáng chết!
Lý Thông Thiên xiết chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379226/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.