Hai người cũng không quan tâm vách đá này có bao nhiêu nguy hiểm, nhanh chóng đuổi theo về phía nhân sâm nghìn năm xuất hiện. Trong lòng bọn họ chỉ thầm mong bắt lại được nhân sâm nghìn năm đáng chết này.
Đuổi một hồi, hai người đều há hốc mồm. Nhân sâm nghìn năm này đã sớm chạy mất dạng.
- Đáng chết!
Phương Lâm nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng. Lại để cho nhân sâm nghìn năm này chạy thoát.
- Thôi, nhân sâm nghìn năm có thể gặp không thể cầu. Cứng rắn cầu cũng không được.
Thanh Kiếm Tử khuyên giải nói.
Hai người than ngắn thở dài. Bọn họ cũng không lại đi tìm nhân sâm nghìn năm này nữa, tiếp tục đi về phía dưới vực sâu
Nhưng đi không bao lâu, hai người lại nhìn thấy được tung tích của nhân sâm nghìn năm này ở cách đó không xa.
Nhìn thấy thế, hai người lại giống như phát điên đuổi theo nó. Nhưng vẫn giống với vừa rồi, đuổi một đoạn lại không thấy nó nữa.
- Sao ta có cảm giác nó đang đùa giỡn chúng ta vậy?
Phương Lâm nhíu mày, trong miệng thì thầm.
Thanh Kiếm Tử cũng có cảm giác tương tự. Bằng không sau khi nhân sâm nghìn năm này chạy thoát, làm sao còn có thể xuất hiện ở gần hai người mình?
Sau đó, hai người nhiều lần phát hiện ra tung tích của nhân sâm nghìn năm. Nhưng sau mỗi lần đuổi theo ra ngoài, bọn họ lại không nhìn thấy được nhân sâm nghìn năm. Sau mấy lần như vậy, Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử đều hiểu rõ nhân sâm nghìn năm này chính là đang cố ý đùa giỡn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379221/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.