Cổ Hàn Sơn thấy Phương Lâm lúc này vẫn cười được, nhất thời sửng sốt. Hắn lập tức cảnh giác hơn, liên tiếp lui về phía sau. Đôi mắt hắn nhìn xung quanh. Phương Lâm cười ha ha, trên mặt đều là vẻ đùa cợt: - Ngươi xem thử ngươi đi. Chỉ bị ta nói một câu lại sợ đến như vậy. Cổ Hàn Sơn ngươi hiện tại chính là chiếm hết ưu thế, còn cần phải làm như vậy sao? Sắc mặt Cổ Hàn Sơn khó coi, nhưng trong lòng lại vẫn còn cảm thấy nghi thần nghi quỷ. Hắn luôn cảm thấy Phương Lâm bình tĩnh như vậy thật sự không bình thường. Không thể nói Cổ Hàn Sơn nhát gan, mà hắn biết Phương Lâm người này cực kỳ khó chơi. Nếu không, cũng không đến mức ép mình như vậy. Cổ Hàn Sơn không còn dám tùy tiện tới gần nữa. Cho dù hắn thấy mình có thể giết chết Phương Lâm trong nháy mắt, nhưng Cổ Hàn Sơn vẫn lựa chọn cách làm ổn thỏa nhất. Chỉ thấy Cổ Hàn Sơn vỗ vào túi Cửu Cung. Một cái lò luyện đan màu đồng cổ bay ra, đập thẳng đến đầu của Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử. Ý nghĩ của Cổ Hàn Sơn rất đơn giản. Trực tiếp đập chết hai người Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử, sau đó tất cả mọi thứ trên người bọn họ đều thuộc về Cổ Hàn Sơn hắn. Hơn nữa, ở đây không có người nào khác. Mình giết chết Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử cũng không cần lo lắng tới bất kỳ hậu quả gì. Cho dù Hàn gia truy xét, căn bản cũng không tra được tới trên người mình. Ầm ầm!!! Lò luyện đan hung hăng nện ở trên màn ánh sáng. Màn ánh sáng này lúc sáng lúc tối, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nghiền nát. Trong lòng Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử cũng thắt lại. Chỉ có điều màn ánh sáng này cũng không bị đánh nát. Cổ Hàn Sơn thấy thế, lại cảm thấy hơi kinh ngạc. Hắn một lần nữa khống chế cho lò luyện đan hạ xuống. Ầm ầm ầm ầm!!! Liên tiếp vài lần hạ xuống, màn ánh sáng này thoạt nhìn hình như đều sẽ tan biến bất cứ lúc nào, nhưng trước sau vẫn ngoan cường. Trên mặt Thanh Kiếm Tử lộ vẻ kinh ngạc. Trong lòng Phương Lâm dần dần trấn tĩnh lại. Sắc mặt Cổ Hàn Sơn bắt đầu trở nên luống cuống. Hắn có phần không ngờ được về cường độ của pháp trận này. Hắn vốn cho rằng mình phất tay là có thể phá vỡ nó. Nhưng không nghĩ tới đã đập xuống vài lần, pháp trận này trước sau vẫn đứng vững. - Ta không tin trận pháp này có thể bảo vệ được các ngươi? Sắc mặt Cổ Hàn Sơn trở nên thâm trầm. Hắn cũng không e ngại nữa, tự mình động thủ tới phá pháp trận. Trong đám người Tử Hà tông tới đây lần này, thực lực của Cổ Hàn Sơn được xem như một người đặc biệt cường đại. Ngoại trừ Thanh Kiếm Tử có cảnh giới cao hơn hắn ra, tu vi của những người khác đều không có khả năng vượt quá hắn. Chỉ thấy Cổ Hàn Sơn công kích mạnh mẽ màn ánh sáng một hồi, thế tấn công cực kỳ sắc bén. Nhưng nhìn trận pháp dường như mỏng manh này, nhưng trước sau vẫn có thể kiên trì nổi. Cổ Hàn Sơn cuối cùng luống cuống. Nếu tiếp tục giằng co nữa, cục diện này sẽ dần dần gây bất lợi cho chính mình. Một khi Thanh Kiếm Tử hoặc Phương Lâm khôi phục lại, vậy hắn sẽ không có bất cứ cơ hội nào. Thanh Kiếm Tử có phần kinh ngạc nhìn Phương Lâm. Cường độ của pháp trận này có phần mạnh mẽ. Chỉ sợ đây không phải là pháp trận tầm thường. Trên mặt Phương Lâm có thêm vài phần đắc ý, nhìn Cổ Hàn Sơn giống như khiêu khích. Biểu tình kia của hắn hình như đang nói, ta lại ở trong này, ngươi tới đánh ta đi? Nhìn thấy biểu tình thiếu đánh này của Phương Lâm, Cổ Hàn Sơn thật sự bị chọc giận. Hắn công kích pháp trận giống như phát điên, nhưng pháp trận trước sau vẫn bền vững kiên cố không đổ, ngược lại khiến cho mình mệt đến ngất ngư. - Hàn gia! Nhất định là Hàn gia âm thầm đưa pháp trận cho Phương Lâm! Bằng không tuyệt đối sẽ không mạnh như vậy! Trong lòng Cổ Hàn Sơn tức giận, đồng thời cũng đang do dự. Trong tay của hắn cũng có rất nhiều con át chủ bài. Chỉ cần thi triển ra, hắn nắm chắc có thể phá hỏng pháp trận đáng chết này. - Mà thôi, lúc này là cơ hội tốt nhất. Nếu không giết chết Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử, sợ rằng ta khó có thể đi ra khỏi hang động vô tận dưới lòng đất này! Trên mặt Cổ Hàn Sơn lộ ra sự tàn nhẫn. Hắn vỗ vào túi Cửu Cung. Chỉ thấy một mặt lá cờ màu tím xuất hiện ở trong tay hắn. Cổ Hàn Sơn không có bất kỳ do dự nào, bỗng nhiên vung lá cờ màu tím lên. Nhất thời từng ánh sáng màu tím mãnh liệt gào thét ra, giống như mưa rền gió dữ, trút xuống ở trên màn ánh sáng pháp trận. Ầm ầm ầm ầm!!! Liên tiếp có những tiếng công kích không ngừng vang lên. màn ánh sáng pháp trận nhất thời có phần không ổn định. Phương Lâm nhíu mày. lá cờ màu tím này có uy lực lợi hại. Pháp trận sợ rằng khó có thể ngăn cản được. Quả nhiên, sau khi Cổ Hàn Sơn lại vung lá cờ màu tím lên, màn ánh sáng pháp trận này cuối cùng ảm đạm xuống từng đợt một. - Chết đi! Trên mặt Cổ Hàn Sơn lộ ra vẻ dữ tợn. Lá cờ màu tím lại một lần nữa phát động thế tấn công. Lại ở trong nháy mắt khi màn ánh sáng pháp trận bị nghiền nát, Thanh Kiếm Tử đột nhiên ra tay, một chưởng đánh về phía Cổ Hàn Sơn. Cổ Hàn Sơn biến sắc, vội vàng vung chưởng đón đánh. Chỉ nghe một tiếng động khẽ vang lên. Cổ Hàn Sơn không hề nhúc nhích. Nhưng Thanh Kiếm Tử lại liên tục lùi về phía sau vài bước. Cổ Hàn Sơn cười lạnh. Hóa ra Thanh Kiếm Tử chỉ là nỏ mạnh hết đà, cũng chưa hoàn toàn khôi phục. Chỉ có điều mục đích của Thanh Kiếm Tử cũng đã đạt đến. Chỉ thấy vẻ mặt Phương Lâm lạnh như băng, trong tay cầm hòn đá màu đen đột nhiên ném về phía Cổ Hàn Sơn. Chỉ nghe có tiếng xé gió vang lên. Cổ Hàn Sơn cảm giác được lông tóc toàn thân chợt dựng ngược. Một cảm giác khủng khiếp đến mức tận cùng tràn ngập toàn thân. - Ta sẽ chết! Trong lòng Cổ Hàn Sơn điên cuồng hét lên. Hắn biết, nếu như mình bị hòn đá màu đen này đập trúng, tuyệt đối sẽ chết. Trong lúc nguy cấp, Cổ Hàn Sơn cũng phản ứng cực nhanh. Ở trong nháy mắt khi hòn đá màu đen bay tới, hắn lập tức nhảy xuống khỏi thi thể của yêu thú con rắn mối này. Hòn đá màu đen gần như lướt qua một cánh tay của Cổ Hàn Sơn. Những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, đụng nát một mảnh tường đá. Ngay sau đó toàn bộ hang dưới lòng đất dường như cũng chấn động. Mặt Cổ Hàn Sơn không còn chút máu, khiếp sợ đến mức mất hồn mất vía. Hắn hoàn toàn không suy nghĩ được gì, trực tiếp chạy trốn về phía xa. Phương Lâm vung tay lên. Hòn đá màu đen trở lại trong tay hắn. Hắn vừa định ném cho Cổ Hàn Sơn một lần nữa, đã thấy Cổ Hàn Sơn chạy không thấy bóng dáng. Trong lòng hắn nhất thời thầm cảm thấy tiếc nuối. - Đi mau! Ở đây sắp sụp rồi! Thanh Kiếm Tử đỡ Phương Lâm lên, hai người lảo đảo rời khỏi nơi này. Ầm ầm!!! Sau khi hai người rời khỏi đây, nơi này quả nhiên bị đá vụn và rất nhiều bùn đất chìm ngập. Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử quay đầu lại liếc mắt nhìn, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Vừa rồi, nếu như bọn họ chạy chậm một chút, sẽ bị chôn sống ở bên trong. - Nơi đây cũng không an toàn nữa. Tiếp tục đi về phía trước. Phương Lâm nói. Thanh Kiếm Tử gật đầu. Hắn cùng Phương Lâm theo lối đi, tiếp tục tiến sâu vào bên trong. Chỉ có điều đi một chốc lát, hai người lại nhìn thấy có một thi thể nằm ở phía trước. - Là người của hoàng thất! Thanh Kiếm Tử liếc mắt thoáng nhìn, sau đó nói. Phương Lâm khẽ nhíu mày. Ở đây làm sao có thể có thi thể của một người con cháu hoàng thất được? Không nên như vậy mới phải chứ. - Phương Lâm, ngươi tới nhìn xem. Thanh Kiếm Tử hình như phát hiện ra có chỗ nào không ổn, lên tiếng gọi Phương Lâm. Phương Lâm đã đi tới, cẩn thận kiểm tra thi thể của người con cháu hoàng thất này. Rất nhanh, Phương Lâm lại nhìn thấy ở cổ của thi thể này có một điểm đỏ rất nhỏ. Trừ chỗ đó ra, trên người hắn cũng không có vết thương nào. Mà ở gần cái điểm đỏ này lại có màu xanh nhàn nhạt dần dần lan ra. - Là trúng độc mà chết. Phương Lâm mở miệng nói. Nhưng sau một khắc, thần sắc Phương Lâm bỗng nhiên biến đổi, lập tức nhảy về phía xa. Ầm! Trong lúc bất chợt, thi thể của người con cháu hoàng thất này nổ tung, máu thịt, xương vỡ bắn ra bốn phía, mơ hồ có một khí đen tràn ngập ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]