Một gốc nhân sâm lớn bằng cánh tay, phía dưới mọc ra hai cái chân, đang chạy linh hoạt ở trên vách đá.
Biểu tình của Phương Lâm phải gọi là đặc sắc, nước bọt không ngừng chảy xuống, giống như nữ tử thủ tiết mười năm, nhìn thấy được một đại hán cường tráng.
A, không đúng, chắc là một hái hoa đạo tặc đột nhiên gặp phải một tiểu mỹ nữ trần truồng.
- Nhân sâm này đã thành tinh!
- Làm sao có thể có nhân sâm mọc ra chân?
- Chẳng lẽ là yêu thú gì?
Biểu tình của mọi người cũng cổ quái, nhìn một gốc nhân sâm mọc ra hai cái chân đang chạy tới chạy lui ở trên vách đá này, hoàn toàn không rõ đây rốt cuộc là thứ gì.
Chỉ có Phương Lâm, trái tim đập bịch bịch. Nếu như không phải ở đây còn có những người khác, hắn đã sớm nhào qua giống như con chó nhào tới bãi phân.
- Thật sự hiếm có. Không ngờ nơi này có một gốc nhân sâm nghìn năm, đã sắp thành tinh!
Trong lòng Phương Lâm thầm nói, hai tay xoa xoa.
Những người quen thuộc với Phương Lâm đều sẽ biết, Phương Lâm chà xát tay là biểu hiện một mặt tham lam trực tiếp nhất của hắn.
- Phương Lâm, ngươi chà xát tay làm gì?
Thanh Kiếm Tử liếc mắt nhìn Phương Lâm.
Phương Lâm cười hì hì:
- Khó lắm mới nhìn thấy được một gốc nhân sâm nghìn năm, cho nên ta thấy kích động.
Nhân sâm nghìn năm?
Nghe được Phương Lâm nói đây là nhân sâm nghìn năm, mọi người đều lộ vẻ xúc động. Sau đó ánh mắt của mọi người đều giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379214/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.