Chương trước
Chương sau
- Không đi!
Độc Cô Niệm từ chối rất dứt khoát.
Phương Lâm bĩu môi, không nói lời nào, tiến lên một tay nắm lấy Độc Cô Niệm xách lên. Sau đó, dưới biểu tình mất tự nhiên của Độc Cô Niệm, chắn chạy về phía Thúy Trúc lâm.
Dọc đường đi có rất nhiều đệ tử Đan tông đều nhìn Phương Lâm và Độc Cô Niệm với ánh mắt cổ quái. Nhất là Độc Cô Niệm. Nàng bị Phương Lâm một đường xách lên như vậy, có thể nói là mặt mũi lại ném về đến nhà.
Đến Thúy Trúc lâm, Phương Lâm mới thả Độc Cô Niệm xuống. Nàng lập tức quay về phía Phương Lâm nhe răng trợn mắt, phát tiết sự bất mãn và phẫn nộ của mình.
Phương Lâm xoa xoa đầu của nàng, cười nói:
- Đây không phải là ngươi sắp về nhà sao? Làm lão sư, ta tất nhiên giúp ngươi thực tiễn.
Độc Cô Niệm nghe vậy, cái miệng nhỏ nhắn mím lại. Nàng trở nên rầu rĩ không vui.
Hai người một trước một sau, đi ở trong rừng trúc. Không một ai nói lời nào, chỉ là đơn giản đi về phía trước như vậy. Bên tai truyền đến âm thanh lá trúc xào xạc.
Vào thời điểm này, không có bao nhiêu người sẽ đến Thúy Trúc lâm. Cho nên cả một mảnh rừng trúc lớn như vậy, có vẻ đặc biệt yên tĩnh và an bình.
- Mau nhìn kìa, con khỉ nhỏ.
Phương Lâm bỗng nhiên chỉ vào phía trước, vui mừng bất ngờ nói.
Độc Cô Niệm thoáng ngẩn người ra. Sau đó nàng phục hồi lại tinh thần, đã nhìn thấy Phương Lâm chạy theo con khỉ vào trong con đường nhỏ.
Độc Cô Niệm giậm chân, cũng vội vàng đi theo.
Con khỉ nhỏ này hình như thường xuyên nhìn thấy người, cũng không sợ người lạ. Trong tay nó cầm mấy cái lá trúc, đôi mắt to chớp chớp nhìn Phương Lâm và Độc Cô Niệm.
Trên mặt Phương Lâm đầy vẻ yêu thích. Hắn vốn thích những động vật nhỏ. Bình thường khi nhìn thấy những con thú nhỏ, hắn đều sẽ không đi nổi.
Độc Cô Niệm có chuyện trong lòng, lại không cảm thấy con khỉ nhỏ trước mắt này có gì đáng yêu.
Phương Lâm thấy Độc Cô Niệm vẫn rầu rĩ không vui, lập tức đưa tay ra xoa xoa lông cho con khỉ nhỏ này.
Con khỉ nhỏ cũng không né tránh, để mặc cho Phương Lâm xoa ở trên đầu nó.
- Ngươi cũng tới sờ nó đi.
Phương Lâm nói với Độc Cô Niệm.
Độc Cô Niệm vốn muốn cự tuyệt, nhưng vẫn đưa tay đi sờ một cái.
Khẹc khẹc!
Không biết tại sao con khỉ nhỏ này hoàn toàn không sợ Phương Lâm, nhưng lại hết sức sợ hãi Độc Cô Niệm. Thoáng cái nó đã chạy mất dạng.
Độc Cô Niệm tức giận đến mức hừ một tiếng. Phương Lâm cũng chỉ có thể lúng túng mỉm cười.
Hai người lại đi không mục đích ở bên trong rừng trúc. Chỉ có điều lần này là hai người đi song song, không giống như lúc trước Phương Lâm đi ở phía trước, Độc Cô Niệm đi theo ở phía sau.
Đi một hồi, Độc Cô Niệm lại không muốn đi nữa. Phương Lâm cùng nàng tìm một chỗ ngồi xuống.
Hai người ngồi đối diện nhau. Độc Cô Niệm chống cằm, bộ dạng tâm sự nặng nề. Phương Lâm nhặt một đoạn trúc cầm ở trong tay cẩn thận quan sát.
Độc Cô Niệm liếc mắt thoáng nhìn Phương Lâm. Khi thấy Phương Lâm tự nhiên cầm một đoạn trúc chơi đến mức say sưa như vậy, trong lòng nàng không biết tại sao lại cảm thấy tức giận.
- Ngươi biết thổi sáo không?
Phương Lâm đột nhiên hỏi.
Độc Cô Niệm tức giận nói:
- Ta không biết!
Phương Lâm cười đắc ý:
- Ta biết!
Nói xong, hắn lại nhanh chóng chỉnh đoạn trúc trong tay thành một cây sáo đơn giản, thử thổi một cái, có thể phát ra âm thanh du dương thanh thúy.
- Cho ngươi thấy lão sư đa tài đa nghệ thế nào.
Phương Lâm cầm cây sáo được chế tạo đơn giản này ở trong tay qua một vòng, sau đó lại bắt đầu thổi.
Trên mặt Độc Cô Niệm lộ vẻ xem thường.
Còn nói đa tài đa nghệ. Nàng cùng Phương Lâm sớm chiều ở chung lâu như vậy, cũng chưa từng thấy qua hắn thổi sáo bao giờ.
Hơn nữa theo Độc Cô Niệm thấy, Phương Lâm là một kỳ tài đan đạo, chắc hẳn phải đặt rất nhiều tinh lực và thời gian ở trên phương diện đan đạo, làm sao có thời gian đi nghiên cứu âm luật?
Chỉ có điều khi Phương Lâm thật sự thổi cây sáo trong tay, đồng thời tiếng sáo đặc biệt dễ nghe êm tai, Độc Cô Niệm thoáng cái lại choáng váng.
Người này lại còn thật sự hiểu âm luật sao?
Cũng khó trách được Độc Cô Niệm sẽ giật mình như vậy. Thật ra bản thân nàng cũng hiểu âm luật, đánh đàn cầm rất hay. Nàng biết rõ âm luật này cần phải tốn rất nhiều thời gian để nghiên cứu.
Nhưng cho tới bây giờ, nàng chưa từng thấy Phương Lâm thổi sáo. Lẽ nào người này từ khi còn ở trong bụng mẹ, đã lại bắt đầu tiếp xúc với mấy thứ này sao?
Tiếng sáo du dương.
Phương Lâm thổi, chính là một khúc nhạc do một vị sư muội ở Đan Thánh cung năm đó dành cho hắn. Nhịp điệu uyển chuyển du dương, mang theo sức sống cùng sinh động, khiến cho người nghe cảm thấy trong lòng khoan khoái.
Độc Cô Niệm lẳng lặng lắng nghe, cũng lặng lẽ nhìn Phương Lâm. Nàng cảm thấy, khi Phương Lâm thổi sáo, đặc biệt có sức hấp dẫn, khiến cho người ta nhìn không chớp mắt.
Giống như bị tiếng sáo ảnh hưởng, tâm tình của Độc Cô Niệm cũng tốt hơn. Trên mặt nàng dần dần hiện lên một nụ cười rạng rỡ.
Độc Cô Niệm không thể không thừa nhận, chiêu thức thổi sáo của Phương Lâm vô cùng đẹp, không có bất kỳ sai sót nhỏ nhặt nào. Thậm chí có thể dùng từ hoàn mỹ không tỳ vết để hình dung.
Nhưng không biết sao, Độc Cô Niệm mơ hồ nghe được trong tiếng sáo hình như mang theo tâm tình nào đó. Giờ phút này, tâm tình đó hoàn toàn tương tự với tâm cảnh của Độc Cô Niệm.
Độc Cô Niệm nghe một hồi, trước mắt có phần mơ hồ, hơi nước làm ướt vành mắt của nàng.
Thổi xong một khúc nhạc, Phương Lâm buông cây sáo trúc xuống, nhìn Độc Cô Niệm, cười nói:
- Thế nào lại khóc rồi? Thổi khó nghe đến như vậy sao?
Độc Cô Niệm dụi dụi con mắt:
- Ở đây gió quá lớn, có hạt cát rơi vào mắt.
Phương Lâm mỉm cười. Hắn suy nghĩ một lát, khắc tên mình ở trên cây sáo trúc.
- Nếu ngươi sắp về nhà, chúng ta coi như là sư đồ một hồi. Cây sáo này ta lại đưa cho ngươi, mang về giữ làm kỷ niệm.
Phương Lâm nói.
Độc Cô Niệm tiếp nhận cây sáo trúc này. Khi thấy trên cây sáo trúc có khắc hai chữ Phương Lâm, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, không khỏi nở nụ cười.
- Lễ vật này của ngươi cũng quá nghèo nàn đi? Còn đòi làm sư phụ.
Độc Cô Niệm cười nhạo nói.
Phương Lâm có phần xấu hổ, sờ sờ mũi:
- Cái này, ngươi cũng biết sư phụ là một người nghèo. Hơn nữa ngươi đường đường chính là hòn ngọc quý trên tay Độc Cô gia, cũng không thiếu thứ tốt gì. Tặng quà chỉ là một phần tâm ý, lễ nhẹ tình ý nặng không phải sao?
Độc Cô Niệm xì một tiếng. Chỉ có điều nàng vẫn nắm chặt cây sáo trúc này ở trong tay.
Hai người gần như không nói gì, lại rơi vào trong sự im lặng lúng túng.
- Còn có hơn hai tháng nữa, ta sẽ đi tới hang động vô tận dưới lòng đất.
Phương Lâm mở miệng nói.
Độc Cô Niệm thoáng ngẩn người ra. Ngay lập tức, đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại:
- Hang động vô tận dưới lòng đất, một trong ba tử địa lớn của Càn quốc sao? Vì sao ngươi muốn đi tới đó?
Phương Lâm than thở:
- Không phải ta muốn đi. Mà là tông môn an bài, ta không thể không đi.
Độc Cô Niệm nhất thời cũng cảm thấy tức giận:
- Dựa vào cái gì chứ? Tử Hà tông các ngươi nhiều người như vậy, vì sao còn muốn để cho ngươi đi? Nếu chẳng may xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?
Phương Lâm lắc đầu nói:
- Không có việc gì, không có nguy hiểm gì đâu. Hơn nữa tên Cổ Hàn Sơn kia cũng muốn đi. Ta đã chờ thật lâu, mới đợi được một cơ hội hung hăng trừng trị hắn. Ta tất nhiên không thể bỏ qua.
Nghe hắn nói như vậy, Độc Cô Niệm cũng không kêu la nữa. Chỉ có điều nàng vẫn căn dặn Phương Lâm phải thật cẩn thận.
Hai người ở trong rừng trúc ngồi hồi lâu, cũng hàn huyên rất lâu. Mãi đến khi mặt trời lặn ở phía tây, hai người ngắm nhìn cảnh nắng chiều chiếu xuống trong rừng trúc đẹp vô cùng. Sau đó bọn họ mới rời đi.
Suốt đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, Phương Lâm đi ra khỏi sân, thoáng cái đã ngẩn người ra. Nhưng ngay lập tức, hắn lại lộ ra một nụ cười gượng.
Độc Cô Niệm đã rời đi. Nàng lặng lẽ không một tiếng động, rời đi không nói cho Phương Lâm biết.
Chỉ có điều, trên bàn đá ở trong sân lưu lại một lá thư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.