- Độc này thật là lợi hại, giống như giòi bám trên mu bàn chân. Nàng rốt cuộc gặp phải đối thủ thế nào vậy?
Lão nhân nhỏ giọng nói một câu. Hắn đưa tay lấy từ bên trong túi Cửu Cung bên hông ra một gốc cây thảo dược.
Lão nhân đưa thảo dược tới bên miệng của nữ tử kia. Nữ tử kia giãy dụa cắn thảo dược một cái, chậm rãi nhai.
Trong chốc lát, sắc mặt của nữ tử kia dần dần có sắc máu, đã dễ coi hơn nhiều. Độc tính trong người nàng đã nhanh chóng bị loại bỏ.
Lão nhân thấy nữ tử kia đã không có gì đáng ngại, chân mày nhíu chặt lúc này mới bắt đầu giãn ra.
Một lúc lâu, nữ tử này mới khôi phục tỉnh táo lại. Nhìn thấy lão nhân đứng ở trước mặt mình, nữ tử thoáng ngẩn người ra, sau đó lập tức lại giãy dụa đứng lên.
- Thương thế của ngươi không nhẹ.
Lão nhân ôn hòa nói.
Nữ tử cắn môi một cái, vẻ mặt đầy căm hận:
- Ta sơ suất. Trên đỉnh núi có một người hết sức lợi hại.
Lão nhân không có vẻ gì kinh ngạc. Hắn thở dài một tiếng:
- Lần này thất thủ, ngươi còn muốn kiên trì sao?
Nữ tử ngẩng đầu lên, giọng nói đặc biệt kiên định nói:
- Đó là do tổ tiên của ta để lại cho ta. Bất kể như thế nào ta cũng phải cầm về, không quan tâm phải dùng tới biện pháp gì.
Lão nhân nhìn nữ tử. Thấy nàng kiên quyết và cố chấp như thế, hắn cũng không khuyên can nữa.
- Lão nhân ta không có nhiều thời gian, vẫn là dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379166/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.