- Vị này chính là Phương Lâm Phương sư đệ sao? A, hóa ra Độc Cô cô nương cũng tới. Vậy hội thưởng trúc lần này thật đúng là đủ náo nhiệt.
Vu Thu Phàm bỗng nhiên nhìn về phía Phương Lâm và Độc Cô Niệm, vẻ mặt tươi cười nói.
Khóe miệng Phương Lâm nâng lên, lại giả vờ nghi ngờ hỏi:
- Vị sư huynh này tôn tính đại danh là gì? Sư đệ ta nhập môn thời gian quá ngắn, có vài người còn chưa biết mặt.
Độc Cô Niệm ở bên cạnh cũng bĩu môi nói:
- Ngươi là ai vậy? Ta lại không quen biết ngươi.
Độc Cô Niệm thật sự không biết Vu Thu Phàm. Còn Phương Lâm lại giả vờ không quen biết.
Dáng vẻ tươi cười của Vu Thu Phàm không giảm, hoàn toàn không tức giận:
- Phương sư đệ và Độc Cô cô nương tất nhiên đều không nhận ra ta. Thực sự xấu hổ, tại hạ là Vu Thu Phàm, cũng có một ít danh mỏng. Độc Cô cô nương không quen biết cũng rất bình thường. Nhưng ta nghĩ Phương Lâm sư đệ chắc hẳn đã từng nghe nói tới tên của ta.
Bộ dạng Phương Lâm giống như bừng tỉnh hiểu ra, kinh ngạc nhìn Vu Thu Phàm:
- Hóa ra ngươi chính là Vu Thu Phàm Vu sư huynh. Ta đã nói làm sao có thể oai hùng bất phàm như vậy. Thảo nào thảo nào! Đúng là sư đệ ta có mắt như mù, khiến cho Vu sư huynh phải chê cười.
Những người khác có mặt ở đây thấy biểu tình của Phương Lâm này có phần khoa trương, bọn họ đều lộ ra thần sắc cổ quái.
Ở Đan tông, có thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379123/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.